“Ta. . . . . . Có khác nhau sao? Lệ Thương, huynh cũng đã có vợ có con . . . . . .”
Công chúa cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, hiện tại nói gì cũng vô ích, hai người họ đã không thể. . . . . .
“Nhưng trong lòng ta chỉ có một người là nàng. . . . . .”
Nếu như, nàng không cố chấp như vậy, hai người bọn họ đã sớm. . . . . .
Trong mắt tràn đầy đau đớn, nhìn đôi mắt cố chấp của hắn, công chúa bất đắc dĩ thở dài:
“Ta không biết. . . . . .”
Có lẽ bọn họ đều là cùng một loại người, người ta nói không không đụng vách tường thì không chịu quay đầu, mà nàng và Lệ Thương là người dù đụng vách tường cũng vẫn không quay đầu.
“Ha ha, ta biết. . . . . . . . . . . .”
Hắn tin công chúa, nhưng trong lòng vẫn rất đau, thứ nhất người trong lòng công chúa từ trước đến nay đều không phải là mình, thứ hai, Khánh Vương và mình cũng coi là bạn bè tốt, hắn thật sự không nghĩ tới Khánh Vương sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Chuyện này không thể nói cho Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, cho dù có nói bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.
Trực tiếp đi tìm Khánh Vương sao? Hình như cũng không được, nếu Khánh Vương đã quyết làm như vậy rồi, sao có thể tùy ý buông tay chứ?
Vậy. . . . . .
Cũng chỉ có thể trực tiếp thông báo cho Hiên Vương thôi!
Chuyện lớn như vậy hắn không thể nói cho bất kỳ ai, vẫn nên tự mình thông báo nhắc nhở Hiên Vương một tiếng!
Dù sao Hiên Vương phủ có bồ câu đặc biệt chuyên đưa thư, dưới tình huống bình thường bọn chúng cũng có thể ngửi thấy được mùi của Hiên Vương, có thể liên lạc được đi.
Nhìn bồ câu đưa thư trắng noãn giương cánh bay lượn, tâm tình Lệ Thương rốt cục cũng thả lỏng:
Hiên Vương biết là tốt rồi, hắn cũng yên lòng.
Không ngờ rằng, bồ câu đưa thư chưa bay ra khỏi kinh thành đã rơi thẳng xuống đất, có người nhặt bồ câu lên, nhìn bụng nó cắm một mũi tên nhọn sáng chói, tà mị cười nói:
“Ha ha, muốn thông báo à, có thể sao?”
Hiên Vương, đừng trách lòng dạ ta ác độc, Lộ Nhi, đừng trách ta vô tình!