Tận cùng của cái chết là gì? Là sống lại lần nữa, lần nữa sống lại. . . . . .
Vậy cô ấy đâu rồi, cô ấy ở đâu? Không phải là cô ấy cũng xuyên qua một thời đại nào đó?
Nhưng đến cũng tốt, không đến cũng được, đời này hắn sẽ không tin tưởng nữ nhân lần nữa, càng sẽ không tin tưởng tình yêu. . . . . .
Hắn phải làm đế vương, làm đế vương khôn khéo, vĩ đại nhất trong lịch sử này! Điều đó cũng có nghĩa cả đời sẽ vô tình vô nghĩa . . . . . .
Kẹt một tiếng, cửa mở ra, kéo lại suy nghĩ của Bảo Bảo, Lộ Nhi cũng ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh đứng ở cửa——
Khánh Vương một thân áo tím, tuấn dật tiêu sái.
“Lộ Nhi?”
Thấy Lộ Nhi, hắn có chút kinh ngạc, vẫn chưa thấy Bảo Bảo nho nhỏ tựa ở trên ghế.
“Khánh Vương, sao ngài lại tới đây?”
Đã hạ triều rồi sao? Nhưng sao Hiên Vương chưa trở lại? Hắn có xảy ra chuyện gì không?
“Hoàng huynh nói có chuyện cần thương lượng, cho nên ta tới trước. Lộ Nhi, sao nàng lại ở đây?”
Nhìn tấu chương trước mặt Lộ Nhi, ánh mắt Khánh Vương mang theo khó hiểu.
“Ha ha, cũng không có chuyện gì. Chỉ là gần đây Hiên quá mệt mỏi, cho nên ta cùng Bảo Bảo giúp chàng phân loại mấy tấu chương này. . . . . .”
Lộ Nhi cười cười, liếc nhìn Khánh Vương một lần, nói:
“Trong trí nhớ, ngài luôn mặc áo trắng nhẹ nhàng, hình như lần đầu tiên ta thấy ngài mặc như thế. . . . . .”
Đây không phải là triều phục, nhưng lúc này Khánh Vương tới đây, chẳng lẽ hôm nay hắn không lâm triều sao?
“Thế nào? Khó coi?”
Khánh Vương tà tà cười, năm năm rồi, Lộ Nhi vẫn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy nhưng hắn lại già rồi.
“Không, nhìn rất được, cũng rất đẹp trai!”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, Khánh Vương luôn đối xử tốt với nàng, những lúc nàng khó khăn nhất, hắn là người đã ở bên cạnh mình.