Trong mắt có chút chua xót, Hiên Vương cũng nhìn thấy, hắn đi tới bên giường, nhìn bảo bảo ngủ say, cười nói:
“Lộ Nhi, chờ thân thể nàng tốt hơn một chút, chúng ta trở về đi. . . . . .”
Trở về?
Nhanh như vậy sao? Trong mắt Lộ Nhi có một tia khổ sở, công chúa còn chưa trở về, không biết bây giờ nàng ta còn ở trong Hiên Vương phủ không?
Chắc là chưa đi? Hiên Vương xuất chinh, ra đi cũng rất vội vàng, người nào sẽ quản nàng ta chứ?
Nhưng trở về, nàng sẽ phải đối mặt với công chúa, nghĩ đến cá cược của hai người, Lộ Nhi thở dài nói:
“Không biết nàng ta thế nào? Đã đi chưa?”
Ánh mắt Hiên Vương lạnh lẽo, lúc ấy hắn cho rằng công chúa sẽ đi cùng Hướng Quân, sau đó cũng không để ý, chẳng lẽ. . . . . .
“Nàng ta không trở về cùng lúc đó ư?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, thở dài nói:
“Không có, ta không biết nàng ta muốn làm gì? Cũng không biết bây giờ nàng ta có còn ở trong phủ của chàng không. . . . .”
Haiz, da mặt người rốt cuộc dày bao nhiêu, Lộ Nhi không biết. Nhưng thấy công chúa, nàng đã hiểu, nghĩ đến là rất dầy rất dầy, mọi người nhìn xem công chúa bây giờ mặt dày mày dạn, không phải là đã rõ ràng?
“Ta lại không có ở đó, chẳng lẽ nàng ta còn có thể nháo loạn được sao? Lộ Nhi, đừng lo lắng, ta sẽ xử lý tốt “
Không biết được, Hiên Vương không có ở đó, vậy ngược lại có khi công chúa thật sự nháo loạn.
Mà bên này Lộ Nhi cùng Hiên Vương, cái gì cũng không biết.
“Hiên, mọi người nói nữ nhân ở cữ không thể lộn xộn, chàng nói xem, chúng ta có thể. . . . . .”
Biết rõ không thể ở nơi này, nhưng Lộ Nhi vẫn hy vọng có thể sống chung một chỗ với Hiên Vương, đứa nhỏ cũng đã ra đời, nàng cũng bình an, con người mà, ai mà không hy vọng có thể sống lâu trăm tuổi chứ?
Cho dù không thể sống đến một trăm tuổi, nhưng bình an khỏe mạnh cũng tốt, nàng cũng không hy vọng bị bệnh khó chữa.