Trên tay đau xót, giương mắt thấy gương mặt không vui của hắn:
“Đi. . . . . .”
Hắn rất ít lời, giống như vẫn luôn là như thế. Lộ Nhi cũng không bận tâm đến việc có nói cám ơn hay không, nàng xin lỗi cười cười, vội vàng đi theo.
Nàng không biết hắn muốn dẫn nàng gặp người nào, nhưng nàng phải chuẩn bị tốt tâm tư——
Người rơi vào trong tay Hướng Quân, nhất định sẽ cho nàng một chút ngoài dự đoán.
Không phải là nam tử kia chứ?
Lộ Nhi chợt nghĩ đến nam nhân trong mộng, trong lòng nàng run lên ——
Người đó rất thân với Lộ Châu, quen thuộc đến nỗi có thể vì che chở Lộ Châu mà không ngại cái chết!
Hắn chắc hẳn không phải là thị vệ, là người làm, bọn họ không dám gọi thẳng tên Lộ Châu.
Mà Lộ Châu là nữ nhân của Hướng Quân, vậy. . . . . .
Vậy bọn họ chẳng phải chính là tình địch?
Mà nếu hắn rơi vào trong tay Hướng Quân, chẳng phải sẽ là sống không bằng chết?
Nghĩ đến hắn sẽ bị hành hạ dã man, trong lòng Lộ Nhi lại không khỏi đau lòng.
Không giải thích được, nàng không biết hắn, bọn họ chẳng qua là người xa lạ, hắn bị hành hạ, cùng nàng có quan hệ gì?
Nàng tại sao phải đau lòng?
Không nên, thật sự không nên !
Lộ Nhi che ngực, lại cảm thấy trong lòng càng ngày càng đau, giống như, người kia đối với nàng thật sự rất quan trọng!
Hướng Quân cũng thấy Lộ Nhi không tốt, tâm cứng rắn hơi rung động một chút, nhưng chỉ là một chút !