Hoàng tẩu ?
Đã có lúc nào nàng ta gọi mình thân mật như vậy?
Nhưng nàng thật sự không phải là chị dâu của nàng ta!
“Công chúa, cô nhận lầm người rồi? Cho tới bây giờ ta chưa từng đến Đại Hướng quốc gì đó, càng không phải là hoàng tẩu gì của cô . . . . . .”
Lộ Nhi bĩu môi khinh thường, ánh mắt nhìnấtng Hiên Vương, chỉ thấy khóe miệng của hắn hơi cong lên, hai mắt sắc bén nhìn công chúa, lạnh lùng nói:
“Lộ Nhi là nữ nhân của bổn vương, so với ai khác bổn vương cũng rõ ràng hơn, công chúa, thái tử, Lộ Nhi đã nói không biết hai người, thiên hạ to lớn, người có diện mạo giống nhau không ít, hai vị nhất định là nhận lầm người rồi?”
Quay đầu an ủi nhìn Lộ Nhi một cái, mặc dù chỗ ngồi của bọn họ gần nhau, nhưng lại vẫn có khoảng cách, chỉ có thể trao đổi bằng ánh mắt, không thể với tới.
“Thật không?”
Hướng Quân cười tà mị, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, đó là hắn theo thói quen, là điềm báo cho sự nổi giận.
Công chúa hả hê nhìn Lộ Nhi một cái, Lộ Nhi không để ý đến, dường như cái gì cũng không thấy!
“Hoàng thượng, Lộ Châu của ta, bọn họ gọi là Bạch phi nương nương, lúc ấy người hầu hạ cũng không phải là rất ít, bọn họ hiện tại cũng đã tới, có muốn truyền họ tới nghiệm chứng một cái hay không?”
Hắn nhếch mày, ngón tay không dừng lại, giống như thân thể nữ tử xinh đẹp, làm cho ánh mắt người ta không đành lòng rời đi. . . . . .
Hoàng thượng giận tái mặt, Hiên Vương lạnh lùng cười một tiếng:
“Hoàng huynh, Lộ Nhi là người gả cho đệ, người hầu hạ nàng, cũng không phải là ít, có muốn cũng truyền họ đến chứng thực hay không. . . . . .”
Người, ai cũng có, ngươi có ta cũng có, đừng tưởng rằng ngươi là thái tử ta sẽ sợ ngươi!
Lộ Nhi đã nói nàng không phải là Lộ Châu, mà đứa bé là cốt nhục của hắn, hắn làm sao có thể cho phép Hướng Quân mang Lộ Nhi đi?