“Hiên nhi, con buông tay, buông công chúa ra! Không nên kích động, không thể . . . . . .”
Thấy tay Hiên Vương đột nhiên áp đến cổ công chúa, nhi tử của bà, võ công rất cao, nếu không cẩn thận, thật sự có thể . . . . . .
Nghe thấy lời của Hoàng thái hậu, Hiên Vương quay đầu, lạnh lùng trợn mắt nhìn Hoàng thái hậu một cái, bà bị dọa sợ đến nỗi rụt cổ, cũng không dám nói một câu nào.
“Công chúa, lỗ tai của cô không sao chứ?”
Thấy công chúa không trả lời vấn đề của hắn, tròng mắt Hiên Vương hơi híp, thanh âm càng thêm không vui.
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .”
Sợ, run rẩy, tay trên cổ rõ ràng là ấm áp, nhưng vì cái gì, nàng cảm thấy chỉ có lãnh ý thấu xương ?
Ánh mắt của hắn rất lạnh, thật lạnh, trong mắt màu xanh ngọc, giống như hàn băng ngàn năm, xinh đẹp nhưng không dám đến gần!
“Hắn ở nơi nào, Lộ Nhi ở nơi nào?”
Tay hơi dùng sức, công chúa chỉ cảm thấy hít thở không thông, nàng sợ trợn to mắt, khẩn trương muốn la lên.
Nhưng nàng không kêu được, kêu thế nào? Thanh âm ở trong cổ họng như bị chặn lại, làm thế nào cũng không tìm được đường ra.
Muốn chết, sẽ phải ngạt thở, đang lúc nàng cho rằng mình sắp chết rồi, đang thở gấp hít lấy không khí, tay trên cổ chợt buông lỏng, thân thể của nàng tựa như trẻ mới sinh không chút sức lực nào rơi xuống.
Phịch một tiếng, ném trên đất, không phải là rất mạnh nhưng cũng rất đau!
“Công chúa. . . . . .”
Hoàng thái hậu cả kinh, vừa muốn tiến lên, Hiên Vương khoát tay chặn lại, bà bất an ngồi ở đó, khó xử nhìn công chúa đang chậm rãi hít thở lại.
“Công chúa, nếu như cô biết, cô nói ra đi. . . . . .”
Một lát sau, Hoàng thái hậu thấy gương mặt công chúa khôi phục chút sắc hồng, lại nhìn nhi tử âm trầm giống như Tu La, tốt bụng khuyên nhủ.