Thanh âm Từ thái y phá vỡ tĩnh lặng trong phòng, Lộ Nhi ngẩng đầu nhìn lại, thấy quan tâm trong mắt ông, vội vàng nhăn mày nói:
“Bụng có chút không thoải mái, có thể mới vừa động. . . . . .”
“Cái gì? Lộ Nhi, nàng không sao chứ?”
Vừa nghe đến bụng Lộ Nhi không thoải mái, Hiên Vương hoảng sợ, Từ thái y cũng vội vàng tới bắt mạch cho Lộ Nhi, kết quả là thật sự tâm thai có chút loạn, Hiên Vương không thể làm gì khác hơn là đưa Lộ Nhi về nhà.
“Lộ Nhi, có sao không?”
Nằm dài trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn có chút trắng bệch, Hiên Vương bất an hỏi.
“Đứa ngốc, chàng cho rằng nghĩa phụ tại sao phải hỏi ta như vậy? Ta không sao, bình thường mặt của ta đều là như vậy. . . . . .”
Đổ mồ hôi !
Thì ra bọn họ cố ý nói như vậy! Làm hại hắn, lo lắng vô ích nửa ngày.
“Lộ Nhi, nàng làm ta sợ muốn chết. . . . . .”
Hiên Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tìm một bộ y phục, tự mình giúp Lộ Nhi thay, nàng khẽ cười nói:
“Chồng tốt của ta, thân là Vương gia, vậy mà cũng có thể làm nha đầu để sai bảo, ha ha. . . . . .”
“Nàng a. . . . . . Ta nguyện ý. Nhưng không phải là nha đầu, mà là gã sai vặt. . . . . .”
Hiên Vương không tức giận, hắn rất thích Lộ Nhi như vậy, thật vất vả Lộ Nhi mới nguyện ý biểu lộ tâm tình thật sự trước mặt hắn, hắn vui vẻ cũng không kịp.
“Thật không? Vậy thì gã sai vặt đi!”
Chợt nghĩ đến ngôi nhà tồi tàn, Cô Ưng, gà ăn mày, lúc đó Lộ Nhi cảm thấy Hiên Vương nhất định không thể làm như vậy, nhưng bây giờ thậm chí đến quần áo hắn cũng giúp mình thay, vậy nướng cá hay gà ăn mày càng không thành vấn đề.
“Dạ, chủ tử! Xin hỏi hiện tại chủ tử có gì phân phó a!”
Hiên Vương mang nụ cười lấy lòng, thanh âm cũng không còn khí phách lúc bình thường, giọng nói chuyện càng làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
“Ha ha. . . . . .”