Hoàng thượng, cũng nghe thấy được chứ? Mặc dù vừa rồi hắn nói điều hiển nhiên, nhưng nếu quả thật Hiên Vương tìm nàng, đã có Tiểu Tuệ ở bên ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không mù quáng như vậy.
“Cô cũng biết?”
Hoàng thượng nhếch mày, nữ tử này không phải là quá ngốc, thật là thông minh, không trách được Hiên Vương và Khánh Vương để tâm như vậy.
“Không, cái gì ta cũng không biết!”
Lộ Nhi thở dài, có câu tránh được mùng một cũng không thoát khỏi mười lăm, mà nàng có thể né tránh bao lâu đây?
“Lộ Nhi, cô rất thông minh! Nhưng ta thật tò mò, chuyện này cô sẽ làm thế nào?”
Ánh mắt Hoàng thượng rối rắm, nếu như là hắn, hắn cũng không biết nên làm sao làm mới phải.
“Ta không biết. Chuyện của ta và Hiên Vương, cơ hội chỉ có lần này, kéo dài cũng không được. Nhưng Khánh Vương, ta cũng không thể mặc kệ!”
Lộ Nhi thở dài một tiếng, ánh mắt mang theo thê lương, Hoàng thượng chợt ha ha cười:
“Chuyện này, trẫm, bất lực!”
“Ta biết, dù sao Hướng Quân là một thái tử, Hoàng thượng cũng không thể làm gì. . . . . .”
Lộ Nhi quay đầu cảm kích nhìn Hoàng thượng:
“Ngài không làm khó chuyện của ta và Hiên Vương, ta đã rất giật mình. Ta tưởng rằng Hoàng thượng cổ đại đều rất cố chấp. Nhưng bây giờ ta biết, ngài không như vậy, ngài là một Hoàng thượng rất sáng suốt !”
“Cổ đại?”
Hoàng thượng quay đầu, mắt phượng rực rỡ như ánh sao, rất nghiền ngẫm nhìn Lộ Nhi:
“Cổ đại là có ý gì? Lộ Nhi, trẫm vẫn thật tò mò, thân thế của cô. . . . . .”
Nàng không phải là người của quốc gia bọn họ, thậm chí có thể, cũng không phải là người nước láng giềng gần đây.
Bởi vì hắn không tra được quá khứ của nàng, một nữ nhân chưa từng có, hắn đã luôn luôn nghĩ tới lai lịch của nàng, nhưng vừa rồi Lộ Nhi nói đến cổ đại, hắn dường như hiểu một chút.