Lần đầu tiên gặp mặt, đối với Lộ Nhi, Điệp phu nhân có hận ý rất sâu, sau đó nàng cũng không gặp lại Điệp phu nhân nữa, có lẽ là do phu nhân cố ý, phu nhân cũng không muốn nhìn thấy mình!
“Ta muốn nói chuyện riêng với cô một chút. . . . . .”
Khánh Vương tỉnh lại, trên mặt của Điệp phu nhân không có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại là ưu tâm lo lắng càng nhiều.
“Vâng. Tiểu Tuệ, em đi bên đó chờ Vương gia. . . . . .”
Trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, nhưng phu nhân là mẹ của Khánh Vương, nàng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của phu nhân.
Bây giờ là mùa thu, trong sân có đủ loại cúc nhưng toàn bộ đều là sắc trắng thuần, giống như Khánh Vương, hắn thích mặc y phục màu trắng, hắn như vậy càng thêm phong lưu phóng khoáng.
“Thái y nói, chân của hắn chưa chắc có thể phục hồi như cũ, mặc dù người đã tỉnh, nhưng cũng phải đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể đi đứng. . . . . . . . . . . .”
Điệp phu nhân nhìn vườn hoa cúc, khóe miệng tràn ra một nụ cười như mộng ảo :
“Khánh từ nhỏ rất thích màu trắng, hoa hắn thích, hoa gì cũng được. Nhưng hắn thích nhất, cũng chỉ có hoa màu trắng.”
Đi vài bước, nàng hái mấy đóa hoa, đưa lên chóp mũi ngửi một chút, cười nhẹ nói:
“Hắn thích nữ tử, nữ tử thích mặc y phục màu trắng. Đối với ta mà nói màu trắng là điềm xấu, cho nên nữ tử trong phủ rất ít khi mặc y phục trắng. Lộ Nhi, ta hận cô, cô biết không?”
Lộ Nhi kinh ngạc nhìn Điệp phu nhân, chậm rãi gật đầu một cái:
“Ta biết! Ta cũng hận mình! Người bọn họ muốn giết là ta, tại sao phải liên lụy hai người luôn đối xử tốt với ta?
Trên gương mặt Lộ Nhi mang theo thống khổ, mang theo tự trách, nếu như biết kết quả sẽ như thế, nàng tình nguyện chết đi.
“Đúng vậy, tại sao phải liên lụy đến bọn họ chứ? Hắn đối với cô rất tốt sao? Khánh cho tới bây giờ chưa từng động tâm với nữ tử nào. . . . . .”