“Nàng ngồi xuống! Lộ Nhi, hiện tại nàng đang mang thai, tránh ệt nhọc. . . . . .”
Ánh mắt dịu dàng như nước, trong khoảng thời gian ngắn Lộ Nhi nhức đầu nghĩ cũng không biết có nên ngồi xuống hay không.
Trước giường cũng chỉ có một chỗ trống, đó là chỗ công chúa vừa mới ngồi. Công chúa là khách quý nha, cũng không thể để nàng ngồi xuống mà lại bắt công chúa đứng ở một bên!
“Lộ Nhi, thân thể thế nào? Có khỏe không?”
Bên trong phòng lâm vào cảnh im ắng khó xử, Hoàng thái hậu ho khan một tiếng, con mắt nhìn về phía cái bụng nhô cao của Lộ Nhi, ánh mắt hiền lành rất nhiều.
Haiz, nơi này chính là hoàng thất, Lộ Nhi thở dài.
Nàng mất tích một buổi tối, nghe nói bọn họ đều đang tìm mình, nhưng khi nhóm Hoàng thái hậu thấy nàng, giống như chưa từng biết đã xảy ra chuyện gì, trình độ của họ thật quá cao.
“Tạ nương nương quan tâm, hiện tại Lộ Nhi cảm thấy mọi chuyện đều tốt . . . . . .”
Lộ Nhi vẫn không ngồi xuống, nhưng thanh âm đối với Hoàng thái hậu cũng là một mực cung kính, rất cẩn thận.
“Vậy thì tốt. . . . . .”
Hoàng thái hậu đáp một tiếng, lúc này cũng không biết nên nói như thế nào mới phải, đến lượt Hoàng thượng, con mắt nhìn chằm chằm vào Lộ Nhi, nhìn đến nỗi làm nàng có chút mất tự nhiên.
“Hiên, thật may là đệ đã tỉnh, bằng không, theo trẫm thấy, thật sự có thể sẽ là một người hai mệnh . . . . . .”
Nghĩ đến giai nhân tuyệt thực ăn vụng trong vườn hoa, Hoàng thượng không nhịn được thở dài. Lộ Nhi nhướng mày, hai mắt đáng thương nhìn hắn, hi vọng Hoàng thượng không nên vạch trần nàng.
“Hoàng huynh, ta biết. Lộ Nhi, nàng chưa ăn gì, có đói bụng không? Nhưng ta lại cảm thấy đói . . . . .”
Hiên Vương thản nhiên cười, nghe xong câu này, Lộ Nhi mới hiểu được, Hoàng thượng cũng không phải là quá xấu xa, thì ra là không phải hắn muốn vạch trần nàng mà là giải vây ình mà thôi.