Hoàng thái hậu đi tới, bông hoa kia vẫn nằm trong bàn tay bà, đáng tiếc chính là vận mệnh của nó——
Nhất định phải tàn lụi, khó có thể mà rực rỡ trở lại.
“Không được, nương nương. Lộ Nhi cùng Vương gia đã ký một khế ước, khế ước bán mình năm năm. . . . . .”
Lộ Nhi bất đắc dĩ nói, thật không biết hiện tại lưu nàng lại chính là khế ước hay là vì cái gì nữa.
“Khế ước gì ?”
Hiển nhiên, chuyện này Hoàng thái hậu cũng không hề biết, gương mặt bà lộ vẻ không hiểu, Lộ Nhi thở dài nói:
“Thời điểm Lộ Nhi tới, không cẩn thận làm hỏng nóc nhà của Vương gia. Vương gia nói nó trị giá hai ngàn lượng bạc, Lộ Nhi không có nhiều bạc như vậy, cũng chỉ phải. . . . . .”
Haiz, là công tác giữ bí mật của Hiên Vương rất tốt ư?
Hoàng thái hậu thật không biết chuyện này? Có chút kỳ quái a, nàng tưởng rằng đối với chuyện của nàng Hoàng thái hậu phải biết rất rõ.
“Vương gia, Vương gia. . . . . . Ngài trở lại. . . . . .”
Thanh âm của cung nữ làm Lộ Nhi hoảng sợ, cũng làm cho Hoàng thái hậu không nhịn được mà nhăn mày, bà nhìn con đường trước mắt, thở dài nói:
“Lộ Nhi, chuyện này để sau này hãy nói đi. Ta sẽ nghĩ cách đưa cô rời đi. Đừng quên, đây là tự cô yêu cầu. . . . . .”
Tự ta yêu cầu?
Nghe được câu này, Lộ Nhi có chút im lặng, Hoàng thái hậu thật sự nghĩ như vậy sao.
Nhưng, quên đi, đi sớm hay đi muộn cũng vậy, Hiên Vương không phải là chồng của nàng, thời gian càng dài, sống với nhau càng lâu, sợ rằng lòng của nàng sẽ ngày càng hãm sâu.
“Lộ Nhi hiểu!”
Lộ Nhi cũng hạ thấp giọng, nàng cũng không phản bác lời của Hoàng thái hậu, đúng lúc này Hiên Vương chạy tới:
“Mẫu hậu, hai người vẫn chưa nói xong ư. Lộ Nhi, mẫu hậu không ức hiếp nàng chứ?”
Hắn tới cũng rất vội, trên mặt thấm đầy mồ hôi, Lộ Nhi dịu dàng cười một tiếng:
“Vương gia, nương nương thương ta không kịp, làm sao lại ức hiếp ta chứ?”