Hắn để ý nàng như vậy, tìm nàng đã lâu như vậy, nhưng nàng lại đột nhiên xuất hiện, thậm chí mang theo cái bụng cực to!
Hắn không biết hài tử trong bụng nàng là của hắn, cộng thêm thân phận Vương gia cao cao tại thượng, dĩ nhiên là. . . . . .
Rồi sau đó, hắn rốt cục cũng tin tưởng nàng, nhu tình mật ý kia cũng không phải là giả!
Còn có khi nàng thiếu chút nữa ngã xuống, hắn cực kỳ lo lắng, vội vàng, chân thành như vậy, những thứ này sẽ không là giả!
“Nương nương, việc này Lộ Nhi không biết, Vương gia cũng chưa từng nói với Lộ Nhi. . . . . .”
Đè xuống vui mừng trong lòng, Lộ Nhi cúi đầu, trong thanh âm mang theo kích động run rẩy.
“Dĩ nhiên nó sẽ không nói. Lộ con, con cho rằng nam nhân dễ dàng làm chuyện mất mặt mũi như vậy sao?”
Hoàng thái hậu cười hiền lành, bà rất hiểu hai đứa con trai của mình, hai đứa là người mặc dù để ở trong lòng nhưng cũng không biểu hiện ra.
“Nương nương, Lộ Nhi biết. . . . . .”
Lộ Nhi thầm nói, đến tột cùng Hoàng thái hậu muốn nói cái gì, nói nhiều chuyện như vậy, sao đến giờ chưa đi vào vấn đề chính chứ ?
Nhưng thời gian Lộ Nhi suy nghĩ, Hoàng thái hậu cũng không nhàn rỗi, nụ cười trên mặt nàng chợt biến mất, trên gương mặt đó lại có mấy phần uy nghiêm:
“Lộ Nhi, ta muốn nghe lời nói thật, hài tử trong bụng con, thật sự là của Hiên nhi sao?”
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lộ Nhi, vừa đúng lúc nàng ngẩn đầu, cũng vừa hay nhìn thấy gương mặt nghiêm túc đến dọa người của Hoàng thái hậu.
Ánh mắt cuống quít, Lộ Nhi khẽ cười nói:
“Nương nương nói đùa, chuyện như vậy làm sao Lộ Nhi dám nói lung tung chứ? Hài tử là của Hiên Vương, Vương gia cũng tin . . . . . .”
Đã sớm biết Hoàng thái hậu không phải là ngồi không, hôm nay vừa nhìn, thật chính là như vậy.
Lộ Nhi thở dài, nhưng thanh âm kiên định, không có một tia do dự.