“Ta dĩ nhiên tin tưởng hắn rồi, bởi vì hắn sẽ không gạt ta . . . . . .”
Len lén ngẩng đầu lên, thấy gương mặt âm trầm của Hiên Vương, Lộ Nhi vội vàng cười nói:
“Bởi vì hắn không cần thiết phải gạt ta. Hắn là một sát thủ, giết chết ta so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn. . . . . .”
Nhưng ánh mắt Hiên Vương vẫn có chút dọa người, Lộ Nhi đi lên trước, bắt được tay của hắn, ôn nhu nói:
“Vương gia, giết chết ta căn bản rất dễ dàng, làm sao có thể sẽ gạt ta. . . . . .”
Nghe thanh âm mềm mại của nàng, Hiên Vương cúi đầu, nhìn thấy lo lắng trong mắt nàng, thở dài nói:
“Hắn là ai? Là Cô Ưng?”
Lộ Nhi che miệng lại, kinh ngạc nhìn Hiên Vương, chẳng lẽ hắn cho người giám thị mình sao?
Không, không thể nào, nàng không có võ công, nhưng Cô Ưng là một sát thủ, làm sao ngay cả việc này cũng không cảm giác được chứ?
“Vương gia, chàng. . . . . . không phải là chàng phái người giám thị ta chứ? Nhưng không thể nào a, ta cảm giác chàng không phải là người như vậy! Nhưng. . . . . . Nhưng làm sao chàng biết?”
Đôi mắt đột nhiên lạnh băng nhưng chỉ sau một lúc lâu lại trở nên ấm áp.
Nghe được nàng hoài nghi mình phái người giám thị nàng, trong lòng của hắn cảm thấy khổ sở. Nhưng vừa nghe đến Lộ Nhi nói không thể nào, hắn không phải là người như thế, hắn lại cảm thấy thư thái rất nhiều!
Cho tới bây giờ cũng chưa từng suy tính thiệt hơn, Hiên Vương thở dài, thì ra là cảm giác quan tâm một người thật rất khổ!
“Lộ Nhi, cám ơn nàng tin tưởng ta. Thật ra thì, nàng có nhớ viên thuốc nàng đã ăn không ? Đó là do Cô Ưng đưa tới. . . . . .”
Cô Ưng?
Là Cô Ưng cứu nàng sao?
Trong mắt Lộ Nhi thoáng qua một tia mờ mịt, nàng không nghĩ tới Cô Ưng sẽ cứu nàng, thật không nghĩ đến.
“Hắn đã cứu ta? Tại sao? Không thể nào, hắn chỉ nói là, bọn họ ra một vạn lượng bạc mua mạng của ta, hắn sẽ không bỏ qua vụ này. . . . . .”