Lộ Nhi làm mặt quỷ, đi tới trước mặt hắn nhận lấy, cười nói:
“Ta thích mài mực. Thật ra ông nội ta rất thích viết chữ bằng bút lông, lúc ta còn nhỏ, ta cũng rất thích mài mực giúp ông. Nhưng khi đó ta quá nhỏ, ngay cả bàn đọc sách cũng không với tới, liền giẫm lên cái ghế, sau đó làm cả người dính đầy mực. . . . . . Nhưng cho tới bây giờ ông chưa từng tức giận, ông chỉ là cưng chiều nói ta nghịch ngợm. . . . . .”
Nhìn nụ cười trên mặt hắn, Lộ Nhi chợt ha ha cười.
Cảm giác như thế thật rất tốt, nàng mài mực, hắn viết chữ, nếu như về sau đứa nhỏ sinh ra, cũng nghịch ngợm giống như nàng khi còn bé, vậy. . . . . .
Nghĩ đến về sau một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, Lộ Nhi không nhịn được cười vui sướng, cả khuôn mặt giống như đóa hoa nở rộ, cực kỳ xinh đẹp.
“Được rồi, Lộ Nhi, mài thế là được rồi. . . . . .”
Bắt được tay Lộ Nhi, đôi mắt hắn rơi trên bàn tay trắng nõn của nàng, thấp giọng lại cười nói.
“A. . . . . .”
Lộ Nhi phục hồi lại tinh thần, thấy trên bàn vẩy ra vài giọt mực, khẽ cười nói:
“Vương gia, ta. . . . . . Ta không phải cố ý. . . . . .”
Mồ hôi, vừa rồi rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì, tại sao có thể mất mặt như vậy chứ?
Haiz, nhưng nghĩ tới hắn và đứa nhỏ, giữa bọn họ làm sao có thể đơn giản như vậy?
Hắn là một Vương gia, một Vương gia cao cao tại thượng!
Mà nàng, mà nàng, ở thế giới này là người nào? Nàng cái gì cũng không phải, thậm chí không phải là người thời đại này!
“Lộ Nhi, đang suy nghĩ gì đấy?”
Tiến tới bên người Lộ Nhi, hắn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt nơi tóc mai của nàng.
“Ta. . . . . . Ta không nghĩ. . . . . . Vương gia, không phải chàng nói viết cho ta sao? Nhanh viết đi, không phải là chàng muốn đổi ý chứ?”
Lộ Nhi vội vàng tìm cớ, nàng sẽ không mất thể diện mà nói ra mình đang suy nghĩ cái gì.