“Lộ Nhi, ta còn chưa từng ôm nàng như vậy. . . . . .”
Ngoại trừ lúc nàng hôn mê, khi đó Lộ Nhi cũng không có bao nhiêu cảm giác a. . . . . .
Hình như là vậy ! Lộ Nhi cười ha ha:
“Hình như là vậy. Nhưng sẽ có người thấy. . . . . .”
Ánh mắt của nàng chuyển quanh, cảm giác kia, thật rất giống vụng trộm với người khác.
“Nàng là nữ nhân của ta! Bọn họ ai dám nói gì?”
Hiên Vương nhếch mi đầy khí phách làm cho người ta không dám nhìn thẳng! Lộ Nhi thở dài, nói:
“Nhưng Vương gia, ta cũng không phải người nào của chàng, về sau bọn họ thấy ta, không biết sẽ nói như thế nào?”
Chuyện nàng lo lắng hơn chính là nếu như truyền ra bên ngoài, bị mấy nữ nhân kia biết thì thật sự phiền toái!
“Lộ Nhi, nàng muốn một danh phận?”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, trong lòng Hiên Vương mừng rỡ, mặc dù hắn không thể cưới nàng làm Vương phi, nhưng làm sườn phi hắn vẫn có thể tự quyết.
“Vương gia, ta không có ý như vậy. Hơn nữa, chàng thật tin tưởng đứa nhỏ trong bụng ta sao? Mặc dù ngoài miệng chàng nói tin, nhưng. . . . . .”
Thấy hắn ánh mắt tối sầm lại, Lộ Nhi biết mình nói đúng, mặc dù ngoài mặt hắn nói tin nàng, nhưng. . . . . .
Nhưng trong thâm tâm, đối với đứa bé này vẫn là mang thái độ nghi ngờ!
“Hiện tại ta chỉ muốn bình an sinh hạ đứa bé này. Còn lại, sau này hãy nói đi!”
Danh phận, nàng Bạch Lộ Nhi khi nào thì quan tâm đến danh phận?
Tâm đã vì hắn mà rung động. Lộ Nhi thở dài, thì ra là, hắn mặt lạnh đối với nàng, nàng sợ hắn sâu vô cùng, quan hệ như vậy mặc dù không thế nào hòa hợp nhưng hôm nay xem ra đã là kết quả tốt nhất.
Thấy nữ nhân của hắn, nàng sẽ cảm thấy hắn đáng thương, cảm thấy những nữ nhân này nhàm chán, nhưng lại không cảm thấy đau lòng!