Lộ Nhi lo lắng nghĩ, muốn tìm một chỗ để nắm chặt, tối thiểu khi hắn muốn ném mình cũng có thể hoãn lại!
Cái trán chợt nóng lên, Lộ Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, vừa đúng chạm vào môi hắn!
Ô ô. . . . . .
Trời ạ, ai có thể nói cho tôi biết, đây là tình huống gì không?
Không phải là vừa rồi có bộ dạng muốn giết người sao, tại sao trong nháy mắt liền biến thành ——
Nụ hôn nóng bỏng?
Môi của hắn không lạnh, mềm mềm, nhiệt tình làm cho người ta không nhịn được muốn say mê. . . . . .
Đúng vậy, cho tới giờ, đối với hắn nàng giống như không có cách nào kháng cự, ánh mắt của hắn, nụ cười của hắn, nụ hôn của hắn, lồng ngực của hắn. . . . . . . . . . . .
Nàng nhớ, cho tới giờ nàng luôn là một người tự chủ, nhưng đối mặt với người đàn ông này, tại sao lại. . . . . .
Hôn môi anh đào của nàng, vừa mới bắt đầu rất mềm mại, mang theo ôn nhu làm cho lòng người say mê.
Nhưng trong nháy mắt, nụ hôn kia dường như cuồng loạn. . . . . .
Có chút thô bạo, có chút triền miên!
“Ô ô. . . . . .”
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cục buông tha đôi môi nàng!
Nhiều lần, nàng luôn nếm phải cảm giác hít thở không thông!
Nhưng đến cuối cùng khi nàng không thể thở được, hắn kịp thời cho nàng một hơi, nhưng môi vẫn không rời đi!
Cánh môi màu hồng đỏ bởi vì hắn làm ướt càng thêm no đủ, mượt mà!
Thân thể hắn, cũng cực cứng ngắc, lửa nóng dọa người!
Nhưng hắn không buông nàng ra, vẫn không buông ra!
Mặc dù, ôm nàng khó chịu như vậy, đối với hắn mà nói là đau khổ.
“Lộ Nhi, trong lòng của nàng, ta tàn bạo như vậy sao?”
Nói chuyện đều thiên tư vạn tưởng (ngàn điều suy nghĩ, vạn lần tưởng tượng), hắn chỉ cảm giác lời tự nhủ của nàng có chút không đúng, nhưng chưa từng nghĩ tới, hắn lại cho nàng áp lực lớn như vậy!
“Ta, Vương gia. . . . . . Thật ra thì. . . . . .”