“Lộ Nhi, nàng thích Khánh Vương sao?”
Nhẹ nhàng kéo nàng, ánh mắt của hai người đều nhìn về phía hồ sóng nước dập dềnh cách đó không xa.
“Không thích. . . . . .”
Lộ Nhi trả lời vô cùng dứt khoát dường như cũng không suy tính gì, cứ như vậy nói ra.
Nàng bây giờ là người của hắn, hắn là ông chủ của nàng, tuy không rõ ràng nhưng cũng đáng giận!
Mặc dù hiện tại tâm tình hắn không tệ, nhưng Lộ Nhi sẽ không ngu ngốc chọc giận hắn, cho dù thật sự thích Khánh Vương, nàng cũng sẽ không thừa nhận.
Nhưng Lộ Nhi trả lời quá dứt khoát, Hiên Vương cũng nhìn thấy những lúc bọn họ ở chung, cũng thấy nụ cười trong mắt Lộ Nhi lúc ấy.
Cho nên, đối với lời nói của Lộ Nhi, hắn thật hoài nghi.
“Lộ Nhi, nói thật!”
Taychợt tăng thêm mấy phần lực đạo, hắn không thích Lộ Nhi giấu giếm, không thích nàng nghĩ một đằng nói một nẻo!
Cảm giác ngang hông căng thẳng, Lộ Nhi cũng biết mình lại sai lầm rồi, mặc dù nàng không hiểu mình sai chỗ nào!
Nói không thích không thể được sao? Hắn vẫn nổi giận, vậy nếu như nói thích, chẳng phải là càng. . . . . .
Quay đầu nhìn về phía Hiên Vương, quả nhiên âm trầm một chút!
“Lộ Nhi, ta muốn nghe lời nói thật! Không muốn tính toán!”
Ánh mắt nghiêm túc, vững vàng bắt được Lộ Nhi, không vui quát.
“Ta. . . . . . Vương gia, ta thích cùng Khánh Vương ở chung một chỗ, nhưng không phải là cái loại thích đó a. . . . . .”
Nàng do dự một chút, khi thấy ánh mắt sắc bén của hắn, Lộ Nhi quyết định nói thật ——
Ánh mắt Hiên Vương quá mức sắc bén, nàng sợ mình vừa nói dối là có thể bị hắn đoán được.
Mà hậu quả khó có thể mà đoán trước được.
“Nàng thích Khánh?”
Tâm, thật kinh hãi, thì ra hắn chỉ là hoài nghi, nhưng bây giờ nghe được Lộ Nhi nói thật, nói không khiếp sợ cũng là giả.