Nhưng người bên ngoài đồn đại này nọ, thật sự là thái quá!
Thử nghĩ xem, Vương gia cũng coi là thiên chi kiêu tử , làm sao lại không có mắt nhìn như vậy chứ?
Tuy nhiên, đối với nữ nhân này, vẫn không thể quá phớt lờ, dù sao Vương gia vì nàng ta mà phá lệ quá nhiều lần, hay là nàng nên thử một lần.
Thấy ánh mắt của Hương Linh, Lộ Nhi đã hiểu ý nàng ta, nhưng nàng ta hiểu lầm như vậy cũng tốt, chỉ cần không coi nàng là tình địch thì tốt rồi!
Hương Linh nhìn ấm chén trên bàn, đột nhiên cầm lên một cái chén trong đó, tự mình rót trà, bưng đến chóp mũi vừa ngửi, kinh ngạc nói:
“Lộ Nhi, lá trà này, cũng không tệ. . . . . .”
So với đồ của nàng, không cách nào sánh được, kém nhiều bậc lắm.
“Hương Linh, cô cứ nói đùa. Vương gia sủng ái cô nhất, đồ ban cho cô cũng là cực phẩm. Mà ta chỉ là. . . . . . Dĩ nhiên không cách nào so sánh được . . . . . .”