Hiên Vương, chàng nhanh trở lại chút đi?
Còn Khánh Vương thích xuất quỷ nhập thần, hiện tại đến thời điểm ngươi nên hiện thân rồi, hai người không nên cùng nhau chơi đến mất dạng, có được hay không?
“Cô không muốn gặp lại ta sao?”
Tự mình rót chén trà, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi thơm của nước trà, nhàn nhạt hỏi.
“Ta. . . . . . Vị đại hiệp này, ngươi cũng biết ngươi là sát thủ, sát thủ là làm cái gì? Là tới lấy mạng, ta. . . . . . ta làm sao có thể. . . . . .”
Haiz, việc này muốn nói như thế nào đây? Tên sát thủ này, hắn chẳng lẽ không biết, chỉ cần là người không có ý định chết, đều không muốn gặp mặt hắn ư?
“Có thể cái gì?”
Hắn khẽ nhấp một ngụm trà, vị cũng không phải là tệ, có điều nước trà tuy ngon, vẫn không bằng ý tứ của nữ nhân này!
“Ta đang nói, ngươi là sát thủ. . . . . . Ngươi xuất hiện, có thể có chuyện gì tốt sao? Ta làm sao có thể hi vọng nhìn thấy ngươi chứ?”
Lộ Nhi khẽ cắn răng, thật may là nàng không bị bệnh tim bẩm sinh bằng không, bằng không thật sự có thể . . . . . .
“Ha ha, cô nói cũng rất thẳng thắn. Lộ Nhi, tên ta là Cô Ưng. . . . . .”
Hắn ha ha cười, nhưng cũng chỉ có tiếng cười, trên mặt không chút biểu tình nào, thanh âm cũng lạnh như băng, khiến người sợ hãi vô cùng.
“Ngươi. . . . . . Ngươi tên là Cô Ưng? ?”
Ánh mắt nàng chợt sáng lên, Cô Ưng?
Thật ra cho tới bây giờ nàng chưa từng thích chim ưng, nhưng về sau lại thích chặn đánh sơn ưng trong tay, cảm thấy chỉ có như vậy mới là người đàn ông chân chính, là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất!
Chặn đánh trên tay, cũng coi là sát thủ, mà tên người này mang theo một chữ « ưng ».
Chữ ưng này, chắc là danh hiệu của hắn?
“Đúng, nhớ chưa?”
Hai mắt sắc bén của hắn nhìn Lộ Nhi. Nàng cười khổ nói:
“Nhớ làm cái gì? Chờ sau này đến Địa phủ, tìm ngươi tính sổ sao?”