Cùng so sánh với viện khác ở Vương phủ, nơi này đúng là đơn sơ rất nhiều.
Vài cây ngô đồng, cỏ dại đầy đất thậm chí ngay cả hoa cỏ cũng không có bao nhiêu.
Có điều phòng ốc cũng không đổ nát, đồ dùng mặc dù không đắt tiền nhưng đồ nên có cũng đều có.
Lộ Nhi đối với chỗ ở yêu cầu không cao, đối với nơi này cũng là rất hài lòng.
“Đan nhi, em nói xem nơi này tại sao gọi là Ngô đồng viện?”
Nói đến ngô đồng, Lộ Nhi thật không nhịn được nhớ tới Lí Thanh Chiếu.
Nàng thật ra cũng không thích ngô đồng, nhưng sau khi nhớ lại, nàng lại thích thơ từ của Lý Thanh Chiếu, thích nhất câu “Ngô đồng cánh tiêm tế vũ, đáo hoàng hôn điểm điểm trích.” [1]
Thơ từ vốn là mang theo vẻ u sầu, một câu thơ ưu sầu đau khổ cũng biểu đạt một tâm tình rất thê lương!