Lộ Nhi híp mắt, chợt cảm giác mình giống như không phải là ngủ ở trên võng, phía dưới cũng cảm thấy mềm mềm, là cái gì?
Mở mắt ra, nhìn cỏ kia xanh mơn mởn, Lộ Nhi vui vẻ ngồi dậy ——
Sân cỏ, nơi này là sân cỏ!
Chóp mũi còn có thể ngửi đến mùi vị nhàn nhạt của cỏ xanh, gió nhẹ ấm áp thổi tới đây, giống như tay mẹ nàng phủ đến trên mặt, cực kỳ thoải mái!
Nơi này là nơi nào? Nàng thế nào chưa từng tới?
Lộ Nhi đứng lên đi vài bước, phía trước là một mặt hồ thật lớn, nước hồ trong suốt, cảm giác lành lạnh, liếc mắt còn không nhìn thấy bờ.