Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường

Chương 37: Bỗng nhiên được thổ lộ một cách ngốc nghếch




Người vốn đang ngồi bên kia khán lúc này lại chồm cả người qua chiếc bàn thấp kê giữa cả hai, đôi mắt chuyên chú tìm tòi nhìn hắn.

“Ngồi đàng hoàng.”

Thái Thần nhíu mày nói.

Lữ ngốc tử liền ngồi lại trên khán, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh. Điệu bộ hoàn toàn không giống một hoàng tử chút nào.

Thái Thần lại không có cảm thấy thành tựu vì sai khiến được y, ngược lại còn thấy đau đầu, còn vô thức cảm thấy lo lắng cho tương lai Lữ Tuần cạnh tranh ngai vị, Lữ Đông Miên sẽ ra làm sao.

Ngẫm lại, không biết từ lúc nào hắn liền bắt đầu lo nghĩ cho ngốc tử suốt ngày dính lấy hắn như chân mệnh một đời này.

Điều này còn khiến hắn khó hiểu hơn cả việc Lữ Tuần để y ở bên cạnh hắn nữa.

Bởi vì chung quy ra không chỉ có mình y đối với hắn đặc biệt, bản thân Thái Thần cảm thấy mình đối với y cũng đặc biệt không kém. Tựa như hai sinh mệnh đồng điệu, sinh ra là để cho nhau, lẫn nhau liền có lực hút không thể che đậy vậy.

Hắn liền đối với Lữ Đông Miên có nhất thế bao dung.

“Ngươi cảm thấy Lữ Tuần thế nào?”

Bỗng nhiên hắn nhìn ngốc tử bên kia hỏi.

Lữ ngốc nghe xong lại không hiểu lắm nhìn hắn.

Thái Thần nhìn y ba giây, sau đó ở trong lòng tự mắng mình ngốc, lại đi hỏi y một câu cao thâm như vậy.

Thế là hắn ảo não đổi lại: “Ngươi rất thích Lữ Tuần?”

Lần này tiểu ngốc đáp lại rất nhanh: “Thích. Y đối với ta rất tốt.”

Thường thức Lữ ngốc vẫn có thể nhận định được ai là người tốt với mình.

“Ta cũng thích ngươi.”

Thái Thần giật mình.

Hắn không nghĩ y sẽ đột nhiên nói vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn y.

Lữ ngốc vẫn dõng dạc nhìn hắn, không chút e sợ.

“Người ngươi thích lấy tiêu chuẩn gì để cân đo hả?”

Hắn bỗng tức cười hỏi.

Lữ ngốc nghẹo đầu, ngây thơ đáp: “Tốt với ta.”

Thái Thần thâm thúy nhìn y: “Ta đối tốt với ngươi chỗ nào?”

Hắn đúng là không nghĩ ra mình đã làm gì tốt với y mà y nói như vậy. Ít nhất là bây giờ chưa có.

Ai ngờ lại nghe Lữ Đông Miên đáp lại thế này: “Ta cảm nhận được ngươi tốt với ta. Ngươi sẽ không làm hại ta.”

“Ta thích ngươi nhất.”

Thái Thần ngây người.

Nhưng Lữ ngốc lại không có cho hắn giật mình lâu đã sáp lại… Sáp lại chính là y vèo một cái, chạy qua phía bên này, treo lên khán, chen chúc cùng hắn, quỳ gối nắm vạt áo đến mức hắn không thể không ngã về sau gặng hỏi: “Vậy ngươi có thích ta không?”

Thái Thần càng kinh sợ hơn.

Bất giác hắn cảm thấy cái thích này trong miệng Lữ Đông Miên lại mang theo một ý vị khác hẳn. Không phải thích giữa huynh đệ mà thích… Nhưng có thể sao?

Y ngốc như vậy, biết cái gì là thích nọ thích kia?

Hơn hết vì sao hắn lại nghĩ theo hướng này? Hắn không cảm thấy hai người nam nhân không nên có hướng nghĩ này ư? Cho như Lữ Đông Miên không đủ khả năng để hiểu thì hắn cũng không nên chứ?

Thái Thần thấu không nổi, không có đẩy y ra lại bỗng dưng hỏi: “Thích ta giống như thích hoàng huynh của ngươi không?”

Lữ ngốc ngẩn ra.

Thái Thần hỏi xong lại tự nói trong lòng, chắc y chẳng phân biệt được đâu.

Nghĩ xong hắn lại giật mình. Hắn nghĩ cái gì? Chẳng lẽ không nên là cho rằng hai loại thích này giống nhau hay sao?

Rốt cuộc Thái Thần vẫn ý thức được mình có suy nghĩ lệch lạc về tiểu ngốc tử này.

Thật quá mức khó tin.

Giữa lúc đó Lữ ngốc tử giống như cũng đã nghĩ xong, vừa dụi đầu vào ngực hắn như tiểu vật nhỏ làm nũng vừa mềm mại nói: “Khác.”

Đáy mắt Thái Thần nổi lên một làn gió, hắn thâm thúy nhìn ngốc tử trước mặt thành thật đến ngốc nghếch, ngón tay đại động, thản nhiên bò lên cái eo trước mặt.

Tiểu ngốc tử giống như không cảm giác được động tác của hắn có gì không đúng, y vẫn còn đang nói: “Ta sẽ không thích hoàng huynh ôm ta như ngươi.”

Khóe mắt Thái Thần giật giật, miệng lại hỏi: “Hoàng huynh ngươi nói lúc nhỏ ngươi cũng thích ôm hắn.”

Lữ ngốc bị phản bác hơi đần ra một chút, sau đó dẩu môi nói: “Lúc nhỏ khác.”

“Hơn nữa hoàng huynh đã dạy ta nam tử hán không thể ôm ôm. Ta cũng không còn thích ôm hoàng huynh nữa. Ta thích ôm ngươi.”

Tiểu ngốc dõng dạc nói.

Đôi mắt sáng như sao.

Tràn ngập hấp dẫn.

Thái Thần bị thứ ánh sáng đó làm cho ngây người, rồi lại không sao thoát ra được.

Có lẽ cái gọi là định mệnh chính là không thể lý giải, không thể né tránh. Nên tới thì tới, bất phân thời cuộc.

“Vậy ngươi có thích ta không?”

Lữ ngốc không cho hắn ngây người, gặng hỏi lại: “Ngươi còn chưa trả lời ta!”

“…”