Thái Thần không để ý đến phản ứng của bọn họ, hắn ung dung nhấc chân lên rồi lại đặt chân xuống tại chỗ, ánh mắt từ đầu vẫn đặt trên khuôn mặt trắng của người kia một khắc không rời.
Dưới đánh giá của bốn người Đông Tây Nam Bắc, chút cử chỉ này của Hầu gia bọn họ chỉ cần là người luyện võ tai thính một chút đều có thể phát hiện ra. Nhưng hiển nhiên, nam nhân kia không phải.
Thư sinh mặt trắng - Lữ Đông Miên từ khi phát hiện có người ở gần đều vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có ánh mắt vô định dạo qua xung quanh chứ không hề tập trung ở một nơi nào. Cho dù là cảm nhận ánh mắt thì vẫn nên có một hướng nhất định chứ?
A?
Bốn người giống như hiểu được hành vi của Hầu gia nhà mình. Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau hội ý.
Thời điểm đó Lữ Đông Miên cũng đã có động tác khác. Y hơi phủi phủi y phục không có chút bụi, biểu tình có hơi bất đắc dĩ nói: “Các vị nhất định không chỉ có một người, còn giấu mình rất kỹ, coi bộ là người có bản lĩnh. Ta lại chỉ có một mình, kiểu gì cũng sẽ không đánh lại các vị.”
Đó là chưa nói y làm gì có khả năng đánh lại ai. Ý là cần gì cảnh giác như vậy mà không dám xuất đầu lộ diện.
Nếu thật như y nói thì người nên sợ là y mới đúng.
Trong mắt vị hầu gia nào đó chợt lóe một tia sắc thái kỳ dị, hứng thú nhìn chằm chằm người phía trước.
Ở khoảng cách này hắn có thể nhìn thấy được sườn mặt trắng trẻo, không giống người đã từng chịu khổ trong rừng nhiều ngày của y. Thời điểm y hơi ngẩn mặt nhìn trời, một vài tia nắng rơi trên gò má y, như đang phát sáng. Cần cổ cùng hầu kết vẽ ra một đường cong gợi cảm khẽ nhấp nhô một cách tự nhiên, cho người ta cảm giác như châu ngọc rơi vào nước, trân quý vô giá.
Tất cả mọi thứ của người nam nhân kia đều không hòa hợp với hoàn cảnh nơi này một chút nào.
Nhưng y cứ cố tình xuất hiện ở đây.
Thời điểm đó Nam Tử đánh mắt với Hầu gia nhà mình - Thái Thần. Hắn nói, xung quanh thật sự không còn ai.
Ít nhất không có hơi thở của bất kỳ ai trong phạm vi căn nhà nữa.
“Nếu các vị không ra thì thôi, nhưng đừng ra tay tập kích tại hạ. Chúng ta không thù không oán, tại hạ vì duy trì sinh mệnh dài dòng của mình trong khu rừng này đã rất vất vả, không muốn vô duyên vô cớ bị hại. Các vị có thể đi đường lớn của các vị, ta đi cầu độc mộc của ta.”
Lữ Đông Miên nói xong lời này trước khi đi có nhìn thêm một lượt nữa. Thấy không có động tĩnh gì y mới nói: “Vậy ta đi tìm thức ăn, không hẹn gặp lại.”
Lúc này y mới cầm theo cây ná, tiếp tục cất bước.
Con đường của y vừa khéo xẹt qua trước mặt năm người bọn họ.
Thời điểm này bất cứ ai đều có thể lấy mạng Lữ Đông Miên.
Nhưng y vẫn ung dung đi qua.
Không có ai đá động, y dần dần rời khỏi tầm mắt của họ.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau hội ý.
“Đi xung quanh xem thử.”
Thái Thần nhìn Đông Tử.
Hắn không nói tiếng nào xẹt một cái mất dạng.
“Đi theo y xem thử.”
Lại cho Bắc Tử một cái ánh mắt ra lệnh.
Thêm một người nữa biến mất.
Chừng mười hai mươi tức sau Đông Tử quay lại.
“Hầu gia, quả thật không có bóng dáng sinh hoạt của nhiều người. Nhưng nhìn chung nam nhân kia đã ở đây khá lâu, không phải mới đây.”
Như thế lại càng khiến người ta tò mò.
Một thư sinh không thể bảo vệ mình lại xuất hiện ở nơi này... Thật quái dị.
Sau khi Đông Tử báo lại xong liền im lặng, ánh mắt rơi trên người Thái Thần, như đang đợi hắn quyết định.
“Đến nhà gỗ đi.”
Thái Thần không có suy nghĩ lâu, nói xong cũng nhấc chân đi tới.
Mặc dù đã nói là không có nguy hiểm nhưng mấy người Đông Tử vẫn cảnh giác vây xung quanh chủ tử của mình, tùy thời bảo vệ.
Thái Thần không nói gì, thái độ trấn định tiếp cận căn nhà gỗ.
Lại gần phạm vi căn nhà chừng trăm mét đều có dấu tích được làm gọn cho dễ đi lại. Cả khu rừng già lập tức có hơi thở người sống, không còn âm trầm như thế nữa.
“Hầu gia, thuộc hạ phát hiện phía trước căn nhà chừng trăm trượng có một nhánh sông. Ở đây là một đoạn sông cụt, thượng du con sông không biết là nơi này, liệu có phải một nhánh của con sông Bắc Lượng hay không.”
Từ thời điểm Đông Tử nói là Thái Thần đã xác định được rồi, nhưng hắn không nói gì hết, chỉ im lặng tiếp cận căn nhà.
Cánh cửa bằng gỗ trông có vẻ không hề có chút tác dụng bảo vệ gì trong mắt Thái Thần lại có thể để người kia ở đây lâu như vậy mà chưa bị gấu lớn gặm đi được Đông Tử đẩy ra, cho hắn nhìn thấy được khung cảnh bên trong.
...
Tiểu kịch trường:
Hầu gia: Trộm ngắm khêu phòng của phu nhân.
Hầu phu nhân: -->.-->