Buổi sáng, Lữ Đông Miên tỉnh lại trong âm thanh lúc thì đè nén, lúc thì cố ý làm lớn, y mơ màng nhìn màn giường.
Cũng chỉ là một đỗi, y cảm thấy bên cạnh có ánh mắt vô cùng chuyên chú nhìn mình.
Không chút nghĩ ngợi, Lữ Đông Miên đưa mắt nhìn qua. Sau đó bản thân lập tức loạt vào một đôi tròng mắt sâu như biển.
“...”
Y vô thức giật giật thân mình, sau đó lại phát hiện thêm một chuyện... Lữ Đông Miên rất hoang mang.
Rõ ràng lúc ngủ y... Lữ Đông Miên nghĩ, bình thường y ngủ rất quy củ, không có chuyện lăn qua lộn lại rối tung lên. Nhưng bây giờ y lại đang nằm... Trong lòng người kia vậy?
Trong khoảnh khắc đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, Lữ Đông Miên chưa kịp nghĩ gì thì người bên cạnh đã ngồi dậy một cách tự nhiên, không hề có ý kiến gì với chuyện đã xảy ra. Lữ Đông Miên cũng mơ màng ngồi dậy theo.
Mà lúc này y mới nghe rõ được bên ngoài đang có chuyện gì.
“Đông thị vệ, Hoàng thượng không nói cần Hầu gia vào tạ chủ long ân, nhưng theo quy lễ Hầu phu nhân vẫn nên thay mặt Hầu gia vào cung.”
“Lễ công công, thuộc hạ không phải nói muốn kháng chỉ.”
Trong cái nhìn của y, giọng của Đông Tử bị hắn nén đến trầm, như là sợ làm ồn người bên trong, đối với giọng nói the thé của Lễ công công có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi giải thích: “Nhưng là Hầu gia nhà ta còn chưa dậy. Ngài ấy khó khăn lắm mới ngủ được.”
“Hoàng thượng muốn thấy Hầu gia nhà ta vào tạ ân chứ không phải muốn thấy mạng Hầu gia, lỡ ngài ấy phát bệnh Lễ công công chịu trách nhiệm được không?”
Người đang nói chuyện với Đông Tử có lẽ thật bị hắn dọa cho nên nhất thời chưa có lên tiếng, giống như lúc nãy, giọng điệu ương ngạnh chỉ hận không thể đánh thức người bên trong phòng.
Tuy rằng mục đích ông ta xem như đạt được rồi.
Lữ Đông Miên không khỏi đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh đã đứng dậy khỏi giường. Hắn lúc này đang mặc y phục, còn chét cái gì đó lên mặt khiến y không khỏi tò mò đưa mắt nhìn chăm chú.
Thái Thần phát hiện ánh mắt của y, quay đầu nhìn lại.
“...”
...
Chừng nửa khắc sau Đông Tử ở bên ngoài nghe thấy một tiếng ho thanh đi kèm với âm thanh khàn khàn thở không ra hơi của người bên trong: “Đông Tử, có chuyện gì vậy...”
Mấy người bên ngoài ngẩn ra, sau đó Đông Tử nhanh như chớp trừng mắt oán giận nhìn Lễ công công vừa vội đáp lời: “Hầu gia, thuộc hạ đáng chết!”
Lễ công công bị hắn la lên như vậy cũng có chút chột dạ kinh sợ mà sinh ra chần chừ.
Nói đến nói đi mục đích của ông ta giống như Đông Tử nói, không phải là muốn bức tử Thái Thần. Nhưng mà...
“Khụ khụ... Không sao, ngươi nói đi. Có chuyện gì?”
Người bên trong lại ho thanh mấy cái, có cảm giác cả buồng phổi đều bị đè ép nặng nề khiến người ta không thở nổi lại mang theo uy nghiêm lên tiếng thúc giục.
Đông Tử trước khi nói lại trừng Lễ công công một cái: “Bẩm Hầu gia, Lễ công công phụng mệnh mà đến nói rằng lễ nghi không thể lượt bỏ, muốn ngài cùng phu nhân vào cung dập đầu tạ ơn...”
“Này! Bẩm Hầu gia, không phải như vậy!”
Lễ công công bị những lời kia của Đông Tử dọa sợ, không đợi hắn nói hết đã vội lên tiếng đính chính. Mặc dù giọng điệu cũng không lưu loát cho lắm, mang theo lúng túng rõ ràng.
“Không sao, chúng ta sẽ ra ngay...”
Khỏi phải nói, chút mánh khóe này người trong cuộc ai cũng đều hiểu, chỉ có trong lòng mới biết bản thân nhiều ít khinh thường chút không nói huỵch toẹt ra. Chỉ có mỗi ngốc bạch ngọt nào đó một chút cũng không rõ, y nhìn người mới rồi còn sinh long hoạt hổ, hiện tại đã như con mèo bệnh vật vả bên mép giường, sắc mặt tái nhợt mà cảm thấy thần kỳ vô cùng.
Vị Hầu gia nào đó đang giả bộ nhìn thấy rõ ánh mắt kia của y nhưng làm như không biết, một chút cũng không giống giả đối với y dùng sức nói: “Đỡ ta dậy.”
“A được!”
Lữ Đông Miên nhất thời không phân được đâu thật đâu giả, lúc đỡ hắn còn rất cẩn thận mà dùng rất nhiều lực để hắn dựa lên thân hình đơn bạc của y.
Người kia cũng phối hợp mà dựa vào, cái tay còn rất tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ của y, đầu dựa vào hỏm cổ trắng ngần lấp ló sau vạt áo, thân thân mật mật chẳng chút câu nệ nào xuất hiện trước mặt đám người bên ngoài.
“Đã để Lễ công công đợi lâu rồi...”
Hắn hối lỗi nhìn Lễ công công, còn nói: “Đã không còn sớm, chúng ta khởi hành đi... Khụ!”
Nhưng vừa nói tới đây hắn đã như bị phát bệnh mà ho lớn một tiếng kinh hồn rồi đổ sụp xuống.
“A Hầu gia!”
Xung quanh nhất thời một mảnh lộn xộn.
Làm người đang đỡ hắn, Lữ Đông Miên nhất thời không kịp phản ứng cứ thế để Thái Thần trượt khỏi người mình, ngã thẳng xuống bậc cửa. Bản thân y ngây ngốc đứng đó, biểu tình đần độn vô cùng.
...
Tiểu kịch trường:
Hầu phu nhân: O.O
Hầu gia: Khụ! ¶.¶