Phu Nhân Tại Thượng

Chương 46




"Đêm nay nàng không đến trong viện của ta, ngươi hẳn là rất hài lòng đi." Đôi mắt đen như mực nước của Thôi Loan Thúy chăm chú nhìn Lục Sa.

Lục Sa cảm giác bản thân trong mắt thất phu nhân không chỗ nào che giấu, ngay cả chút tâm tư xấu xa trong lòng cũng không thoát khỏi đôi mắt của nàng, điều này làm cho Lục Sa cảm thấy khó chịu như bị người khác vạch trần.

"Ta không có!" Lục Sa đáp lại vô cùng chột dạ.

"Phải không?" Thôi Loan Thúy cười như không cười hỏi ngược lại.

"Thất phu nhân, nô tỳ không quấy rầy người ngắm hoa nữa, nô tỳ cáo lui trước." Lục Sa nói xong liền muốn rời khỏi, nàng cảm thấy mỗi khi cùng thất phu nhân ở chung, vẫn luôn không được tự nhiên, giống như thất phu nhân là mèo còn nàng là một con chuột bị móng vuốt con mèo kia đùa bỡn đến chết, đối với thất phu nhân không hề có lực chống đỡ.

Thôi Loan Thúy cũng không dự định thuận theo ý Lục Sa, nàng đưa tay nắm lấy cổ tay Lục Sa.

" Đã trễ thế này, có lẽ ngươi cũng không có việc gì nữa, theo ta ngắm hoa đi, dù sao thì đêm dài đăng đẵng, ngươi và ta đều là chăn đơn gối chiếc, sao không cùng nhau trò chuyện đây!" Thôi Loan Thúy tuy rằng nói rất ôn nhu nhưng một cơ hội cự tuyệt cũng không cho Lục Sa.

Lục Sa nỗ lực giãy tay thất phu nhân ra, lại không nghĩ đến thất phu nhân thoạt nhìn so với ngũ phu nhân còn mảnh mai hơn nhưng sức lực lớn đến kinh người, nàng là người làm qua việc nặng cũng vẫy không thoát, dĩ nhiên Lục Sa cũng không dám sống chết giãy dụa, nói như thế nào đi nữa thì thất phu nhân cũng là chủ tử, nàng là nô tỳ.

" Thất phu nhân cùng ta nói chuyện không phải là hạ thấp thân phận sao?" Đừng nói thất phu nhân cùng nàng là tình địch, nàng không muốn cùng thất phu nhân nhiều lời, nói gì đi nữa, làm gì có chủ tử tìm nha hoàn trong viện người khác đến nói chuyện, nói thế nào cũng không hợp lý đi.

" Ta có thể có thân phận gì, đêm nay không phải đều là mãi nghệ bán rẻ tiếng cười sao." Thôi Loan Thúy cười nhạt nói.

Lục Sa bị thất phu nhân nói nghẹn không biết nói cái gì cho phải, thất phu nhân quả nhiên lưu ý thân phận của bản thân.

"Đêm khuya sương lạnh, thất phu nhân vẫn nên quay về phòng đi." Lục Sa thực sự không hiểu, quay về trong phòng ấm áp có người hầu hạ không phải tốt sao, ở chỗ này kéo tình địch nói chuyện, có gì để nói, hơn nữa thất phu nhân thế nào lại thích ép buộc người khác như vậy đây!

"Quay về phòng cũng được, bất quá ngươi phải theo ta quay về, ta cảm thấy ngươi rất hợp với ta." Nha đầu này thật đúng là tránh nàng như tránh ôn thần, nàng thực sự không hiểu nếu Lục Sa có thể thích nữ nhân, nàng lại ưu tú hơn Liễu Phi Nhân về mọi mặt, nàng ấy không có lý do gì lại chướng mắt nàng. Lục Sa càng tránh né khiến Thôi Loan Thúy luôn cường ngạnh muốn giữ lại trêu đùa.

Lục Sa bối rối, thất phu nhân thật ra âm hiểm đi, nào có người nào lại nói với tình địch ngươi hợp ý ta, nàng ấy nhất định là muốn tạo quan hệ tốt với nàng làm giảm sự đề phòng trong lòng nàng, sau đó một cước giẫm chết nàng. Được rồi, nàng là cố ý phỏng đoán thất phu nhân thành âm hiểm như vậy, thật ra trong lòng biết thất phu nhân rất ưu tú đại khái sẽ không thèm làm như vậy, chỉ là nàng không hiểu thất phu nhân vì sao lại thân cận nàng, chuyện này không hợp lý. Nàng cảm thấy bản thân không có gì đáng để thất phu nhân hiếu kỳ, cho nên khó có thể lý giải dụng ý của thất phu nhân, đồng thời trong lòng vạn phần bất an cùng không được tự nhiên. Lẽ nào thất phu nhân sẽ không vì quan hệ giữa các nàng mà cảm thấy không được tự nhiên sao? Lục Sa cảm thấy ngũ phu nhân tuy rằng hoa tâm, nhưng chí ít có thể đoán được vài phần tâm tư của nàng, nhưng này thất phu nhân hoàn toàn không lộ dấu vết, khiến cho người khác không nắm bắt được.

" Quên đi, hay là ở chỗ này đi, vậy thất phu nhân có thể buông tay rồi sao?" Nàng hơn nửa đêm xuất hiện trong viện của thất phu nhân, ngày mai đại khái lại sẽ có rất nhiều lời đồn đãi.

Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa không tình nguyện thỏa hiệp, lúc này mới buông tay Lục Sa ra.

"Ngươi thích Liễu Phi Nhân ở điểm nào?" Thôi Loan Thúy hỏi, biết địch biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

"Thất phu nhân thích ở điểm nào?" Lục Sa không đáp mà hỏi ngược lại.

"Dung mạo không tệ, lại biết lấy lòng nữ nhân, có người đến lấy lòng sao lại không nhận đây? Dù sao thì Hầu phủ này cũng giống như chiếc lòng son, không tìm một chút thú vui sẽ khiến bản thân phiền muộn hỏng mất." Thôi Loan Thúy ăn ngay nói thật, nàng bất quá là từ cái lồng này bay đến cái lồng khác mà thôi.

Lục Sa nghe đến mở to hai mắt, nàng không nghĩ đến thất phu nhân thoạt nhìn tri thư đạt lý dĩ nhiên sẽ nói như vậy, nàng thích mỹ sắc của ngũ phu nhân, chỉ là hưởng thụ ngũ phu nhân lấy lòng, thì ra nàng không thích ngũ phu nhân, Lục Sa không biết nên vì bản thân mà vui mừng hay vì ngũ phu nhân mà khổ sở.

"Ngũ phu nhân biết không?" Lục Sa hỏi.

"Nàng làm sao lại không biết, nàng không phải cũng thích mỹ sắc của ta sao?" Thôi Loan Thúy không cho là đúng nói.

Lục Sa nghe vậy trong lòng không phải tư vị, thật ra nàng tình nguyện ngũ phu nhân đối với thất phu nhân là thật tâm cũng không nguyện ngũ phu nhân cùng thất phu nhân thái độ như nhau, tựa hồ chỉ là chơi đùa, giữa các nàng chỉ là chơi đùa vậy thì làm sao có thể thật tâm đối với nàng đây?

"Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, ngươi thích nàng ở điểm nào? Nàng đối xử tốt với ngươi?" Thôi Loan Thúy cũng không quên trọng điểm.

"Nàng rất ôn nhu, luôn biết ta thích cái gì, không thích cái gì, lần trước sinh bệnh nàng tự mình sắc thuốc...." Khi đó nàng liền cảm động, mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân lại cưới một nha hoàn khác trong phủ, lại sinh hài tử khác, làm sao còn lo lắng đến nàng, lúc nhỏ sinh bệnh đều là tự mình vượt qua, chịu không được mà chết đi cũng sẽ không ai để tâm đến.

"Nàng đối với nữ nhân trái lại rất chịu bỏ công phu lấy lòng, một thời gian trước, nhị phu nhân sinh bệnh không phải nàng cũng tự mình sắc một chén thuốc mang đến đó sao." Điểm ấy Thôi Loan Thúy phải bội phục Liễu Phi Nhân, lúc lấy lòng nữ nhân tư thái rất thấp, Thôi Loan Thúy cảm thấy bản thân dường như làm không được chuyện hạ thấp tư thái đi lấy lòng người khác.

Trong lòng Lục Sa trầm xuống, mặc dù nàng có nghe nói ngũ phu nhân để tâm đến nhị phu nhân nhưng vẫn lừa gạt bản thân đó là lời đồn, hôm nay nghe thất phu nhân nói đến, liền biết việc này không thể giả được, chỉ là nàng không nghĩ đến cách ngũ phu nhân lấy lòng nhị phu nhân không khác gì lấy lòng nàng, như vậy Lục Sa sao có thể không khó chịu.

"Vậy nhị phu nhân....." Lục Sa ngập ngừng hỏi.

"Ta nghĩ có thể là trong lòng nhị phu nhân đã có người khác rồi, nếu không đại khái cũng trốn không thoát lòng bàn tay của Liễu Phi Nhân." Dù sao thì hậu viện rất tịch mịch, Hầu gia lại ngầm đồng ý, an ủi lẫn nhau bất quá là chuyện thường tình, Thôi Loan Thúy ở giáo phường nhìn quen rồi, đó chưa hẳn là chân tình.

"Nhị phu nhân là người bên cạnh phu nhân, ngũ phu nhân làm sao dám?" Lục Sa vẫn không muốn tin tưởng.

"Nàng có cái gì mà không dám, nàng từng trêu chọc phu nhân, bất quá phu nhân thực sự chướng mắt nàng nên nàng mới không dám lỗ mãng nữa." Bất quá Liễu Phi Nhân đối với phu nhân cũng chỉ là thử, cũng không dám thực sự trêu chọc, với thân phận địa vị cùng tính cách của phu nhân, cho dù nuôi một món đồ chời cũng không cho phép nó dây dưa cái khác đi. Nếu như nàng là phu nhân cũng sẽ không cho phép.

Lục Sa không thể tin tưởng nhìn Thôi Loan Thúy, không thể tin được đó đều là sự thật, ngũ phu nhân thực sự hoa tâm như vậy sao? Nghe đến đó trong lòng Lục Sa rất lạnh rất lạnh.

"Ngươi không tin, sau này ta sẽ chứng minh cho ngươi xem." Thôi Loan Thúy cũng không cảm thấy bản thân đang bôi đen Liễu Phi Nhân, nàng nói mỗi câu đều là sự thật.

Sáng sớm hôm sau, Đồ Cửu Mị thức dậy ăn điểm tâm xong thì liền đến gian nhà của phu nhân, nhưng lại trống rỗng, phu nhân dĩ nhiên không ở trong phòng, cũng không ở hậu viện.

"An Nhi, phu nhân đâu?" Đồ Cửu Mị hỏi, nàng nhìn không thấy phu nhân, vẫn luôn cảm thấy trong lòng không được tự nhiên cũng may An Nhi còn đang ở đây, chứng tỏ phu nhân không xuất phủ.

"Quận chúa đang ở điều hương thất." Lần này cách lần quận chúa vào điều hương thất cũng sắp nửa tháng, quận chúa rất ít khi lâu như vậy mới đi điều hương thất, nửa tháng này đều là dạy Mị phu nhân cầm kỳ thư họa, vừa nghĩ như vậy An Nhi mới phát hiện địa vị của Mị phu nhân trong lòng quận chúa cũng trọng yếu ngang với chuyện điều hương rồi.

"Ta có thể vào không?" Đồ Cửu Mị đối với điều hương thất cũng rất hiếu kỳ.

" Không được, quận chúa chưa từng để ngoại nhân vào điều hương thất." Cho dù là nàng, số lần tiến nhập điều hương thất cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Người ta không phải người ngoài, phu nhân không phải đối với người khác đều nói nàng là người trong viện của phu nhân sao.

"An Nhi....." Đồ Cửu Mị lấy lòng An Nhi.

"Không được!" An Nhi nghiêm mặt không hề thương lượng, vừa rồi phu nhân còn đặc biệt căn dặn không được để bất kỳ ai vào, đặc biệt là Mị phu nhân.

"Vậy phu nhân muốn ở bên trong bao lâu?" Đồ Cửu Mị nhìn thấy An Nhi mặt lạnh liền biết không thể giống như lần trước, vậy nàng đành chờ thôi.

" Không biết, ngắn thì một canh giờ, lâu là thì hai ba canh giờ?"

"Vậy không phải đợi rất lâu sao?" vẻ mặt Đồ Cửu Mị suy sụp.

Lý Trì Nguyệt ở bên trong điều phối hai loại hương liệu Ba Tư, không phải nàng chưa từng điều chế thôi tình hương nhưng nàng điều hương lâu như vậy, đối với hương liệu có miễn dịch nhất định hơn nữa từ trước đến nay thanh tâm quả dục quen rồi, thôi tình hương này tuy có ảnh hưởng nhất định nhưng tĩnh tâm đè xuống một chút cũng không có ảnh hưởng gì.

Cũng không biết có phải thôi tình hương từ Ba Tư đến quả thật đặc biệt hay không, tuy rằng nàng đã cực lực phối nhẹ nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy tác dụng thôi tình mạnh hơn trước kia rất nhiều, dĩ nhiên nàng cảm thấy có chút khô nóng khó nhịn, một phút hoảng thần nàng dĩ nhiên nghĩ đến mị hương của Đồ Cửu Mị, một khi nghĩ đến trong lòng liền có một chút không yên, thân thể càng thêm khó nhịn, không được, nếu còn tiếp tục như vậy nàng sẽ bị hương này thao túng, đây là chuyện nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Lý Trì Nguyệt niệm kim cương kim, tận khả năng khiến bản thân tĩnh tâm, nếu tĩnh tâm liền có thể ngăn chặn cổ xao động xa lạ trong thân thể, nhưng cổ xao động kia lại mãnh liệt tựa như hồng thủy.

Lý Trì Nguyệt không biết bản thân niệm bao lâu kim cương kinh mới áp chế được cổ xao động kia, nhưng lần dày vò này khiến nàng chảy một thân mồ hôi không nói, thân thể cũng giống như tiêu hao vô lực, Lý Trì Nguyệt đỡ bàn đứng bất động hồi lâu mới mới không để thân thể nhũn xuống, nhưng thân thể nàng cuối cùng vẫn vô lực, không khỏi có chút hư thoát. Không nghĩ đến thôi tình mị hương này lại có tác dụng mạnh như vậy, thật đúng là mãnh liệt, ngũ công chúa đại khái sẽ thích.

Lý Trì Nguyệt thực sự không có khí lực tiếp tục điều, đỡ vách tường mới đi đến được ngoài cửa.

Đồ Cửu Mị đợi hai canh giờ, rốt cục nhìn thấy phu nhân đi ra, tóc của phu nhân có chút mất trật tự còn không nói, trên tóc còn hơn ẩm ướt, khuôn mặt lộ ra một cổ nhàn nhạt hồng sắc, trông rất đẹp mắt, Đồ Cửu Mị cảm thấy không có ai xinh đẹp hơn so với phu nhân, cho dù là muội muội cũng không sánh bằng, một cổ phong tình nói không nên lời, khiến Đồ Cửu Mị nhìn thấy ngân ngẩn, chỉ là phu nhân thoạt nhìn rất mệt mỏi, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Nàng nghĩ đến đỡ lấy phu nhân, ngay lúc đến gần phu nhân thì ngửi được một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu, khiến nàng không khỏi dán sát vào muốn ngửi rõ hơn một chút, thật thơm, Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân chưa bao giờ ngửi qua mùi hương nào thơm như vậy.

Lý Trì Nguyệt biết Đồ Cửu Mị dán đến ngửi hương, nàng biết bản thân lúc này mang hương, tác dụng thôi tình đi qua, tàn hương lưu lại là dễ ngửi nhất, đây là điểm đặc biệt nhất của hai loại hương liệu này đi.

Thân thể Lý Trì Nguyệt chung quy là mềm nhũn, liền vô lực ngã vào trong lòng Đồ Cửu Mị.