Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 8: 8: Lần Đầu Tiên




Lệ Mạc Tây vốn dĩ rất chán ghét Giang Noãn Chanh, động vào người cô hắn còn không muốn động. Nhưng hiện tại hắn lại ra lệnh cho cô phải mở mắt ra nhìn hắn, nghĩ đến đây Lệ Mạc Tây bỗng cảm thấy nực cười. Tuy nhiên chính hắn cũng không thể khống chế nổi tình huống hiện tại. Lời dứt khỏi miệng một lúc lâu, Lệ Mạc Tây không thấy Giang Noãn Chanh phản ứng. Hắn nghĩ rằng người phụ nữ này cố ý, cô đang biểu thị rất chán ghét hắn. Từ trước đến nay chỉ có hắn không thích người khác, lý nào lại cho phép người khác không thích mình?

Lệ Mạc Tây hơi dùng sức, bàn tay đặt trên eo Giang Noãn Chanh nhéo một cái mạnh. Giang Noãn Chanh bị đau, hai mắt trợn to nhìn hắn. Lúc này Lệ Mạc Tây mới hài lòng. Hắn áp sát cô vào tường, cơ thể lại trần như nhộng không một mảnh vải che thân, nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy tình huống này không đúng lắm.

Giang Noãn Chanh không phải kẻ ngốc, cô tất nhiên phát giác được còn biết bản thân phải nhanh chóng chạy ngay, nếu không cô sẽ trở thành con mồi trong tay Lệ Mạc Tây. Tuy rằng người đàn ông này rất đẹp trai, giàu có, cơ thể lại không thể chê vào đâu nhưng Giang Noãn Chanh vẫn muốn dành lần đầu tiên của mình cho người đàn ông mà cô yêu. Giang Noãn Chanh nhìn có vẻ là một người phụ nữ hiện đại nhưng một vài tư tưởng vẫn rất cổ hủ.

“Lệ Mạc Tây, anh buông tôi ra!” Giang Noãn Chanh không chờ nổi. Cô động tay động chân muốn chạy trốn lại bị Lệ Mạc Tây giữ chặt lại. Sức lực của phụ nữ suy cho cùng vẫn không đọ lại sức lực của đàn ông, chỉ một bàn tay hắn đã thao tóm được toàn bộ thao tác của Giang Noãn Chanh, biến cô thành một bức tượng bất động.

“Đừng động đậy! Tôi nói cô đừng làm loạn!” Lệ Mạc Tây trầm giọng quát. Trong lòng hắn vẫn còn đang phân vân có nên hay không nên. Cơ thể hắn càng lúc càng nóng, hắn phát hiện chỉ cần lại gần Giang Noãn Chanh, sức nóng này sẽ không làm khó hắn nữa. Nhưng hắn không muốn động vào người phụ nữ mà hắn không quen biết, nhất là những loại người xuất thân từ hộp đêm như cô. Nói không quá, Lệ Mạc Tây chê Giang Noãn Chanh dơ bẩn.

Giang Noãn Chanh đã quyết định bùng nổ thì làm gì có chuyện bảo cô phải nghe theo lời Lệ Mạc Tây. Hắn nói cô không được làm loạn, cô cứ nhất quyết phải làm trái ý hơn. Hai cánh tay bị Lệ Mạc Tây giữ chặt đến đau nhói, lại thêm hắn động vào vết thương trên tay cô khiến máu chảy ngày càng nhiều làm sắc mặt Giang Noãn Chanh tái nhợt. Dưới ánh đèn diễm lệ, lung linh vẻ yếu ớt và quật cường của Giang Noãn Chanh lại trở nên thu hút một cách kỳ quái.

Tay không thể cử động thì chỉ còn cách dùng đến chân. Giang Noãn Chanh toan muốn đá Lệ Mạc Tây nhưng hành động cỏn con này của cô đã bị hắn nhìn thấy. Lệ Mạc Tây nghiêng người né tránh, tay hắn vẫn giữ chặt lấy tay Giang Noãn Chanh nên đã khiến hai người đổ xuống sofa. Lần này là Lệ Mạc Tây nằm dưới, Giang Noãn Chanh nằm trên. Áo vest trên người cô đã rơi xuống kể từ khi bị hắn đẩy làm vỡ bình sứ nên cảnh xuân hết thảy đều lọt vào tầm mắt Lệ Mạc Tây. Lệ Mạc Tây nuốt một ngụm nước bọt, hai má hắn đỏ ửng. Chỉ trong chốc lát, Lệ Mạc Tây đã lật người đổi thành hắn nằm trên, cô nằm dưới.

“Anh định làm gì? Lệ Mạc Tây, anh cút xuống mau!” Giang Noãn Chanh hoảng sợ, càng nói càng không biết điều. Cơ thể để trần của hắn nằm trọn trong tầm mắt cô, còn có “vật thể lạ” nữa. Giang Noãn Chanh không muốn thừa nhận cô đang sợ hắn nhưng ánh mắt và giọng run run đã triệt để bán đứng cô.

Lệ Mạc Tây hơi cúi người, hương thơm giống như mùi vị của một viên kẹo ngọt khiến hắn bị thu hút. Hóa ra mùi hương này đến từ cơ thể của Giang Noãn Chanh. Tuy rằng trên người cô có hương nước hoa rất đậm và một số mùi hương khác đặc trưng của mỹ phẩm nhưng hương thơm ngọt ngào này vẫn không hề bị trộn lẫn. Lệ Mạc Tây đưa tay vén sợ tóc đang dính chặt trên gương mặt cô sang một bên. Hắn phát hiện cơ thể Giang Noãn Chanh run lên, trong lòng lại càng luống cuống.

Hắn nghĩ, hắn không thể kiềm chế nổi nữa. Dẫu sao cũng là Giang Noãn Chanh tự mình tìm đến cửa.

“Họ tên?” Lệ Mạc Tây không quan tâm đến câu nói vừa rồi của cô, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ nhưng chất giọng âm trầm đến đáng sợ. Hắn và người phụ nữ này sẽ phát sinh quan hệ, đây là điều mà Lệ Mạc Tây có thể chắc chắn. Tuy không biết rõ thân thế của cô ra sao, cô làm việc dưới trướng của ai nhưng chí ít hắn cũng phải biết được tên của cô.

Giang Noãn Chanh tựa hồ bị chất giọng âm trầm này làm cho mê mẩn, trong vô thức cô đã trả lời hắn: “Giang Noãn Chanh”

Lệ Mạc Tây từng nghe nói đến ba chữ này. Thương Hội nổi tiếng nhất là vũ nữ Giang Noãn Chanh, cái gì trên người cô đều hoàn mỹ, hôm nay hắn mới có dịp chứng kiến. Nhiều người nói rằng Giang Noãn Chanh chỉ bán nghệ chứ không bán thân, nhưng Lệ Mạc Tây không tin. Đã bước vào hộp đêm, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng làm sao có thể giữ nổi thân mình?

“Giang Noãn Chanh, mọi đêm cô trả giá bao nhiêu tiền, đêm nay tôi trả cô gấp mười!” Chưa đợi Giang Noãn Chanh kịp phản ứng, Lệ Mạc Tây đã cúi đầu phủ xuống đôi môi cô. Hành động từ chậm rãi cho đến thô bạo. Giang Noãn Chanh ban đầu còn phản kháng, ra sức chống đối nhưng hai tay đã bị hắn khóa chặt, hai chân thì bị cơ thể hắn đè lên nên cũng không thể làm được gì. Cứ thế cô trơ mắt nhìn Lệ Mạc Tây từng bước từng bước độc chiếm cơ thể mình.

Nụ hôn đều do Lệ Mạc Tây làm chủ, Giang Noãn Chanh bắt theo rất chậm khiến hắn không vui. Quấn quýt một hồi, Lệ Mạc Tây cuối cùng cũng buông cô ra, ý thức của Giang Noãn Chanh đã bị nụ hôn làm tan biến nên cũng quên cả việc phản ứng. Cô và hắn bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt người đàn ông càng lúc càng sâu hơn, tựa hồ như chứa cả một đại dương rộng lớn. Còn ánh mắt Giang Noãn Chanh non nớt, có một chút ngại ngùng.

Lệ Mạc Tây bị vệt máu đỏ trên cánh tay Giang Noãn Chanh thu hút. Hắn nâng cánh tay bị thương của cô, từng chút từng chút liếm sạch vết máu trên tay cô. Giang Noãn Chanh không tự chủ mà kêu lên một tiếng. m thanh rất nhẹ nhưng cũng đủ để kích thích Lệ Mạc Tây. Hành động của hắn dừng lại, hắn thẳng thừng bế xốc Giang Noãn Chanh, đem cô về phòng ngủ.

Từ phòng khách quay lại phòng ngủ, ý chí của Giang Noãn Chanh đã phục hồi đôi chút. Nhưng cô hoàn toàn không có cơ hội phản kháng. Vừa bị đặt xuống giường, Lệ Mạc Tây đã như một con thú dữ điên cuồng xé nát bộ đồ trên người cô. Không ân ân ái ái, không một màn dạo đầu, cứ thế hắn dùng sức xuyên thẳng vào cơ thể Giang Noãn Chanh.

Giang Noãn Chanh không có cơ hội chuẩn bị, chỉ biết thống khổ hét lên một tiếng. Mà lúc này Lệ Mạc Tây đã chìm vào trong khoái cảm của riêng mình, hắn hoàn toàn không biết cảm xúc của Giang Noãn Chanh lúc này thế nào.

Xong việc, Giang Noãn Chanh mệt mỏi thiếp đi, Lệ Mạc Tây bước xuống giường thu dọn quần áo. Ánh đèn chiếu lên ga giường trắng tinh, nổi bật là một vệt máu đỏ. Hắn sững sờ, nhìn Giang Noãn Chanh đang ngủ say trên giường với ánh mắt không thể tin nổi. Hắn chợt nhớ ban nãy cô rất chật vật, còn nhiều lần cầu xin hắn dừng lại.

Lệ Mạc Tây ngàn vạn lần cũng không dám nhìn lần đầu tiên của cô lại dành cho hắn. Hắn đã phá hủy sự trong sạch của cô gái tên Giang Noãn Chanh!