Khăn tắm vừa trượt xuống, Lệ Mạc Tây đã nhanh chóng kéo lên. Hắn thở phào một hơi vì nếu như không kéo kịp, hắn thật sự không biết như thế nào nữa. Nhìn lại tình trạng của hắn và Giang Noãn Chanh lúc này, đôi mắt Lệ Mạc Tây dần dần chuyển thành đục ngầu. Hắn không nói không rằng, dùng lực đẩy mạnh cô ra. Ngay lập tức Giang Noãn Chanh đã bị hắn hất sang một bên không nương tiếc. Cô ngơ ra, một lúc sau trong lòng đã mắng chửi Lệ Mạc Tây một tràng dài.
Giang Noãn Chanh đủ tự tin để nói rằng bất kỳ loại đàn ông nào cô cũng đã từng gặp qua. Có ôn nhu, có cáu gắt nhưng tất cả khi nhìn thấy cô đều phải thương hoa tiếc ngọc, đối xử dịu dàng. Còn Lệ Mạc Tây hắn thì sao? Lần nào lần nấy đều giống như một con quỷ phát điên, chỉ hận không thể giết chết cô! Giang Noãn Chanh thật sự không hiểu chỉ mới lần đầu gặp mặt, cô và hắn rốt cuộc đã có thù gì mà hắn phải làm đến mức độ này? Chẳng nhẽ là thù từ kiếp trước.
“Đây là phòng ngủ của tôi, không phải là nơi cô có thể bước vào, mau cút ra ngoài!” Lệ Mạc Tây chẳng biết đã đi ra ngoài từ khi nào. Hắn một mạch đi thẳng ra ban công, trên tay còn cầm theo một điếu thuốc lá và một chiếc bật lửa. Đúng là người có tiền, bất kỳ đồ vật nào trên người hắn đều tỏa ra một mùi hương vô cùng sang trọng mà Giang Noãn Chanh có làm quần quần cả đời cũng không thể có được.
“Tôi không biết địa chỉ của nhà anh. Muốn anh nói địa chỉ để tôi gọi xe về!” Giang Noãn Chanh không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp nói ra điều cô muốn nhất vào lúc này. Giang Noãn Chanh nghĩ chỉ cần ở bên cạnh Lệ Mạc Tây thêm một giây nữa, chắc chắn cô sẽ phát điên mất. Người đàn ông này trong tay nắm cả một Lệ thị khổng lồ, cô không động được vào người hắn mà Giang Noãn Chanh cũng không biết cô có thể nhịn hắn bao lâu.
Lệ Mạc Tây hơi nhíu mày. Hắn rít sâu một hơi thuốc nhưng chóp mũi vẫn phảng phất hương vị ban nãy. Hắn không biết mùi hương hắn ngửi thấy đến từ cơ thể Giang Noãn Chanh hay là mùi hương vốn có trong căn phòng này. Lệ Mạc Tây hiện tại vẫn còn bị thuốc khống chế, hắn dần dần không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Nhưng Lệ Mạc Tây vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức hắn không thể để Giang Noãn Chanh biết địa chỉ chính xác của căn nhà này.
Ban nãy nếu không phải vì đám người kia, chắc chắn Nguyên Bảo không cần phải lái cả một đoạn đường dài để quay về biệt thự. Hiện tại Nguyên Bảo đã rời đi điều tra đám người không rõ lai lịch, Lệ Mạc Tây chưa nhận được bất kỳ tin tức nào từ hắn nên việc hắn nghi ngờ Giang Noãn Chanh có liên quan đến bọn họ là điều không thể tránh khỏi. Bỗng dưng có một người phụ nữ xuất hiện bám chặt lấy hắn không buông, nói Lệ Mạc Tây không cảnh giác chính là nói dối.
Hơn nữa, Giang Noãn Chanh là người xuất thân từ Thương Hội. Trong hộp đêm này đủ loại người, cô là tay sai của ai, do thám của kẻ nào, Lệ Mạc Tây chắc chắn sẽ điều tra được. Chỉ cần cô có một chút ý đồ bất chính với hắn, Lệ Mạc Tây cũng không ngại để tay hắn dính máu tươi.
Giang Noãn Chanh không nghe thấy Lệ Mạc Tây trả lời tưởng rằng cô nói quá nhỏ, dẫu sau khoảng cách giữa cô và hắn cũng rất xa. Một người đứng trong phòng, một người đứng ngoài lan can, cộng thêm lúc này còn có tiếng gió. Giang Noãn Chanh không kỹ tính như người đàn ông kia, càng không đủ lý trí để liên tưởng đến những điều mà Lệ Mạc Tây đang nghĩ. Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là lấy được địa chỉ và gọi xe về, cô – muốn – về - nhà!
Nghĩ đến đây, Giang Noãn Chanh tiến dần về phía Lệ Mạc Tây, vừa đi vừa nói: “Tôi muốn địa chỉ của căn biệt thự này để gọi xe về!”. Đam Mỹ Sắc
Lệ Mạc Tây bây giờ mới có phản ứng. Hắn quay đầu nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng. Cô đứng ngược sáng, gương mặt xinh đẹp lúc này chỉ nhìn thấy rõ phân nửa nhờ ánh sáng yếu ớt. Lệ Mạc Tây bỗng dưng có một chút thắc mắc một người phụ nữ cao ngạo, có cá tính như Giang Noãn Chanh vì sao lại chấp nhận trở thành nhân viên của Thương Hội. Hắn chắc chắn với ngoại hình này của cô sẽ không đơn giản chỉ là một nữ nhân viên phục vụ.
“Cô có bản lĩnh leo lên xe của tôi thì cũng phải có bản lĩnh từ đây trở về. Không phải nhân viên của Thương Hội rất giỏi sao? Muốn làm gì thì làm được đó cơ mà?” Ý tứ của Lệ Mạc Tây rất đơn giản, hắn sẽ không nói địa chỉ cho Giang Noãn Chanh cũng không có thiện ý nhờ người đưa cô về.
Giang Noãn Chanh nghiến răng ken két, trong lòng thầm mắng sẽ có một ngày có sẽ cho Lệ Mạc Tây biết tay, nhưng bản thân cô rất thức thời ngày đó có lẽ đến kiếp sau cũng không thể tới được. Thân phận và địa vị của cô và Lệ Mạc Tây phân cấp rất rõ, hắn giống như vị thần đứng trên thiên đường còn cô là một con quỷ thuộc về 18 tầng địa ngục.
“Lệ tổng, xin anh hãy cho tôi biết địa chỉ!” Giọng Giang Noãn Chanh nhỏ dần, lộ ra vẻ cầu xin. Cô thật sự mệt rồi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc. Công việc ở Thương Hội cần có sức mới làm được, Giang Noãn Chanh không muốn chỉ vì chuyện ngày hôm nay mà phải xin nghỉ làm, như vậy sẽ mất đi một ngày tiền công.
Lệ Mạc Tây thoáng qua sửng sốt. Hắn bước qua người Giang Noãn Chanh toan muốn vào trong nhưng lại vô tình bị hương thơm trên người cô thu hút. Trong nháy máy, sắc mặt Lệ Mạc Tây thay đổi. Hắn thẳng thừng kéo Giang Noãn Chanh xuống phòng khách, còn muốn đuổi cô ra ngoài.
Giang Noãn Chanh không hiểu vì sao Lệ Mạc Tây lại đột nhiên phát điên thêm lần nữa. Cô cuối cùng cũng không nhịn nổi hắn, vung tay bắt đầu phản kháng, chỉ là không ngờ chính hành động này của cô đã khiến khăn tay đang che đi phần nhạy cảm của Lệ Mạc Tây bị kéo xuống.
“Tôi… Thật sự không cố ý!” Giang Noãn Chanh nhắm chặt mắt lại, một tay khua khua về phía trước muốn giúp Lệ Mạc Tây kéo khăn lên. Cô có thể với trời cô chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì, chưa từng nhìn thấy!
Lệ Mạc Tây càng nhìn người phụ nữ càng cảm thấy bản thân sắp phát điên tới nơi! Hắn vốn dĩ đã có thể chế ngự sự phát tán của xuân dược nhưng năm lần bảy lượt đều bị Giang Noãn Chanh phá hỏng. Hắn vội vàng muốn đuổi cô ra ngoài chỉ vì mùi hương trên người cô khiến hắn bị phân tâm, còn hiện tại? Người phụ nữ này chẳng nhẽ muốn quyến rũ hơn? Cô rốt cuộc là người do ai phái tới?
Để có được chức vị như ngày hôm nay, Lệ Mạc Tây đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, điều này đồng nghĩa với việc hắn có vô cùng nhiều đối thủ. Kẻ nào kẻ nấy đều muốn dìm hắn suốt vực sâu, khiến hắn vạn kiếp bất phục. Lệ Mạc Tây càng ngày càng nghi ngờ Giang Noãn Chanh chính là công cụ của họ.
Lệ Mạc Tây một tay chỉnh lại khăn tay, một tay ghét bỏ hất Giang Noãn Chanh ra ngoài. Hắn dùng lực rất mạnh, lại thêm lúc này Giang Noãn Chanh đang nhắm chặt mắt nên không thể xác định phương hướng. Cả người cô cứ thế đổ xuống bình sứ được đặt bên cạnh.
Lực va chạm rất mạnh, bình sứ còn vẹn nguyên là chuyện không thể nào. Đến Giang Noãn Chanh còn xây xước nữa là… Cả cánh tay cô bị mảnh sứ đâm đến chảy máu. Giang Noãn Chanh đau vô cùng, đau đến mức không thể kìm được nước mắt. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia, đôi mắt đẫm lệ rưng rưng: “Anh còn có nhân tính không hả?”