Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh!

Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh! - Chương 4: Đại náo động phòng




Diệp Bùi Thanh tiến vào tiệc mừng, bị tân khách cùng hảo hữu thân thiết thay nhau chuốc rượu, không cần nói chi tiết. Chỉ một lát sau, đám bằng hữu đã uống đến tận hứng, bất chấp tất cả lôi hắn trở lại tân phòng.

Thế tử lập gia đình, mọi người hẳn là nên có chừng mực, nhưng bộ hạ của Mục Quốc công đa phần là võ tướng thô nhân, cho dù tính cách của Diệp Bùi Thanh không sơ suất qua loa, nhưng từ nhỏ cũng đã luyện võ, nên không câu nệ tiểu tiết. Giờ phút này tất cả mọi người đều có chút men say, hưng trí nổi lên, ồn ào muốn nháo động phòng.

Ở trong phòng Thập Tam đã đi nằm, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân hỗn độn, cùng tiếng la hét ầm ĩ của nam nhân: "Phu nhân mau mau dậy thôi, chúng ta mang tân lang quan về rồi đây!"

Lại có kẻ say rượu nói: "Trượng phu chưa trở về làm sao mà ngủ được!"

Thập Tam nhếch môi, y ghét nhất bị gọi người ta năm lượt bảy lượt gọi "phu nhân", "nam nhân của ngươi", nhưng với Diệp Bùi Thanh thì khác.

Cửa bị đập rầm rầm.

"Phu nhân, mở cửa!"

"Cô chẩm nan miên (một mình khó ngủ), chúng ta mang người làm ấm giường về rồi đây!"

Thập Tam tỉnh táo lại, chậm rãi phủ thêm một lớp áo đơn xuống giường. Y mở cửa phòng ra, dùng ánh mắt bình tĩnh đảo qua mỗi người trước cửa, không nói gì. Người tới có năm, sáu, ước chừng đều trên dưới hai mươi tuổi, vốn đang mượn rượu giả điên, cợt nhả, giờ lại giống như giữa tiết trời nắng nóng bị ai đó vùi trong đống tuyết, im lặng.

Chỉ là một thư sinh yếu ớt thôi mà, nhưng sao lại có cảm giác áp bách thế nhỉ?

Trong đó một người đã uống say, mơ hồ kêu lên: "Sao vậy? Có thích khách?!"

Diệp Bùi Thanh bình tĩnh đẩy đám người ra, liếc mắt nhìn Thập Tam nhíu mày nói: "Ra ngoài cả đi, đừng nháo."

Hắn vừa nói như vậy, cả đám mới nhớ ra mình đây là tới để nháo động phòng, nhất thời vui vẻ trở lại, hưng trí nổi lên, vội vàng ba chân bốn cẳng khiêng hắn vào trong phòng, không đợi phân trần ném hắn lên giường, rồi lôi kéo Thập Tam.

"Phu nhân ngượng ngùng làm gì?"

"Nháo một chút sẽ không ngượng nữa!"

"Nào nào nào, thuật thuần phục trượng phu của phu nhân mau mang ra cho chúng ta xem!"

Từ lúc Chiêu Nghĩa Đế ruồng bỏ quy tắc của tổ tông lập Nam hậu, phong tục lấy nam thê của Thiên Quốc đã được năm, sáu trăm năm, mọi người cũng đã quen. Đêm động phòng không phân lớn nhỏ, thế tử Quốc công xưa nay lại cùng bọn họ giao hảo, chỉ cần không hại đến mạng người, náo loạn đến mức nào cũng không sao cả.

Thập Tam tuy rằng khí thế kinh người, có điều sức mạnh không đủ, lập tức bị những người này lôi kéo đến bên giường, ngồi mặt đối mặt với Diệp Bùi Thanh. Y bình tĩnh muốn tránh đi, nhưng bị đám người áp chế bả vai, chạm trán với Diệp Bùi Thanh.

"Thế tử lên a, chấn phu cương!"

"Hôn a!"

Đây chính là hoàng đế không vội, thái giám đã sốt ruột chết đi. Mọi người thấy bọn họ không có động tác thân mật, sốt ruột đến độ như thiêu như đốt, hận không thể đẩy thế tử ra, tự mình ra trận lập uy.

Hô hấp của hai người lần lượt thay đổi, trên mặt da thịt dán vào nhau, khiến Thập Tam hận đến mức hàm răng run lên, thiếu chút nữa xoay lưng đi. Y nghiêng mặt sang một bên, vốn muốn tránh ra, nhưng trở tay không kịp lướt qua môi Diệp Bùi Thanh.

Thân thể cả hai đều run lên, trong lòng tức giận, đồng thời đẩy đối phương ra.

Diệp Bùi Thanh lau miệng, tuy không nói lời nào, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. Hai người không hề che dấu cảm xúc chân chính, ánh mắt nhìn đối phương lộ vẻ không tốt.

Ngay sau đó, thần sắc của Diệp Bùi Thanh có chút cổ quái, dần lộ vẻ hoài nghi.

....Mai Úc tính tình dịu dàng nhã nhặn?

Mấy kẻ nháo động phòng lại cực kỳ hưng phấn: "Cởi y phục của hai người, bắt đầu nháo!"

Phong tục Thiên Quốc, đêm thành thân, nếu lấy là nữ tử, tân lang quan vẫn bị cởi sạch chỉ còn một cái quần, để phu nhân ở trên người cắn mười cái, ý là sau này lúc còn sống vì ngươi làm trâu làm ngựa, cắn trước mười cái cho hả giận.

Đây chẳng qua là một mánh khoé, mục đích chính là để đôi tân nhân tiếp xúc thân thể. Tân tức phụ đương nhiên sẽ xấu hổ, bình thường sau khi bị người ta ép cắn mười cái lên người tân lang quan, không khí cũng đã chín muồi, có thể nhập động phòng. Trước khi thành thân hai người chưa quen biết nhau, đêm tân hôn lại phải làm chuyện hết sức thân mật, rất nhiều tân nhân không thích ứng được, cho nên mới có vụ nháo động phòng này đây.

Nhưng mà nếu lấy nam thê, nháo động phòng càng thêm không kiêng nể gì, tân nhân bị ép làm đủ mọi hành động rõ ràng, khó có thể nói thành lời.

Diệp Bùi Thanh bị vài người đè nặng lên cánh tay và đùi, chưa kịp phân trần đã bị cởi hết hôn phục đỏ thẫm, từ trên xuống dưới, hạ thân chỉ còn một cái tiết khố, sắc mặt trắng bệch bị cả đám ép quỳ một gối trước mặt Thập Tam.

Thập Tam cũng bị ghì chặt bả vai, áo khác bên ngoài bị kéo sang bên, cùng nửa thân trần của Diệp Bùi Thanh dính sát vào nhau.

Vài người liều mạng tác hợp bọn họ, mà hai người lại thờ ơ, còn ra sức giãy dụa kháng cự

Một người trong đó nói: "Tối nay chưa thấy thế tử động phòng ta sẽ không đi!"

"Thế tử xấu hổ cái gì a? Đêm động phòng hoa chúc, nhân sinh cực lạc a!"

"Phu nhân thổi tiêu cho thế tử sao hả?"

"Nào nào nào! Phu nhân đừng ngượng, thổi tiêu là chuyện đầu tiên phu nhân phải học. Đêm nay nhất định phải học giỏi!"

Đầu Thập Tam bị ghì xuống giữa hai đùi Diệp Bùi Thanh, hai người đều cực kỳ tức giận. Diệp Bùi Thanh thầm nghĩ, người này ác cảm với mình như vậy, nếu thật sự để y thổi tiêu cho mình, chỉ sợ cả đời này "đệ đệ" của mình không dùng được nữa. Hắn không để ý sự giãy dụa của Thập Tam, rút một tay ra ôm lấy y, đá văng mấy người đang hò hét trợ uy, kêu lên: "Đều ra ngoài hết cho ta! Bản thế tử muốn động phòng!"

Lời còn chưa dứt, bụng đã bị khuỷu tay ai đó hung hăng cho một cú, nhất thời ăn đau. Diệp Bùi Thanh tức giận đến xanh mét mặt mày, Mai Úc này thoạt nhìn yếu ớt không chịu nổi gió, ra chiêu cũng thật độc, lại am hiểu nhược điểm trên cơ thể. Hắn đẩy khuỷu tay của Thập Tam ra, cưỡng chế bán đặt y ở trên giường, uy hiếp nói từng chữ: "Không được đánh ta."

Cổ tay Thập Tam bị kìm hãm chế trụ, giãy dụa không ra, bèn cúi đầu không nói gì.

Mọi người không nhìn rõ, chỉ thấy Thập Tam chôn đầu trước ngực Diệp Bùi Thanh, Diệp Bùi Thanh lại hùng phong đại chấn, cho rằng hai người cũng đã đến lúc, nháy mắt ra hiệu: "Đi đi đi, đừng quấy rầy thế tử cùng phu nhân nghỉ ngơi!"

"Thế tử đại chiến ba ngày đừng ngừng a!"

"Đừng làm phu nhân mệt a!"

Dây dưa hồi lâu, vài người còn chưa tận hứng đùn đẩy nhau ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Diệp Bùi Thanh còn chưa kịp thở, Thập Tam đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên, Diệp Bùi Thanh bất ngờ không kịp phòng bị, cằm nhất thời bị thương, răng nanh siết qua đầu lưỡi đau điếng.

Khoang miệng tràn ngập mùi máu và vị mằn mặn, Diệp Bùi Thanh sắc mặt âm trầm buông Thập Tam ra, khoé môi đã chảy xuống máu tươi.

Hắn lúc này thật sự bị Thập Tam làm cho tức điên người. Mình dù sao cũng là trượng phu danh chính ngôn thuận của tên ma ốm này, luận gia thế, tướng mạo, năng lực, mình có chỗ nào uỷ khuất y? Cái loại cảm giác muốn đồng quy vu tận này là sao?

Thập Tam trong lúc giãy dụa tựa hồ cũng bị thương, vẫn không lên tiếng cúi đầu lau tơ máu nơi khoé miệng, sắc mặt trắng bệch, hô hấp không thuận. Tay y lướt qua góc giường, bí mật cầm trong tay một cây đinh dài, nhìn không chuyển mắt chú ý nhất cử nhất động của hắn.

Tên này nếu còn muốn nhào lại đây, đêm nay tất phải cá chết lưới rách.

Diệp Bùi Thanh im lặng không nói sửa sang lại y phục, từ trên giường nhẹ nhàng nhảy xuống, nói vọng ra bên ngoài: "Vốn không muốn thượng ngươi, giờ thì ngược lại. Ngươi chờ coi."

Đầu lưỡi bị thương không nhẹ, đụng tới răng ranh liền đau, Diệp Bùi Thanh có phần nói không rõ từng chữ.

Vừa ra khỏi phòng, cửa phía sau đã "phanh" một tiếng đóng lại, có tiếng khoá lại từ bên trong.

Diệp Bùi Thanh híp mắt, mặc áo nằm ở trên giường con ở gian ngoài.

Hắn vốn không để ý tới Mai Úc, cũng không có hứng thú ở với y cả đời. Nếu cuộc hôn nhân chính trị lần này không thể tránh khỏi, hắn định bụng không chạm vào y, tương lai chia tay trong hoà bình. Nhưng hiện tại xem ra, tính cách của Mai Úc lại khác một trời một vực với dự liệu của hắn.

Diệp Bùi Thanh tự nhận là người yêu quý sinh mạng, tuyệt không nguyện ý tìm đường chết, cũng không muốn áp đặt người khác, nhưng đã tới tình cảnh này, ai cũng không thể trốn thoát.

Giường vừa cứng vừa lạnh, Diệp Bùi Thanh vuốt vết máu bên khoé miệng, lăn qua lộn lại không ngủ được. Đêm tân hôn bị phu nhân đánh cho đổ máu, lại bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, cả Thiên Quốc này chỉ e hắn là người đầu tiên.