Chương 83: Cùng đào bới lại lịch sử đen tối
Nghiên mực thời Mạc kia cũng không cần phải nói nhiều, mặc dù cũng có không ít người học đòi văn vẻ, nhưng cũng sẽ không có ai vì một cái nghiên mực mà bỏ ra số tiền lớn cả, cuối cùng vẫn là thuộc về tay Trương Tấn Phong Buổi đấu giá kết thúc, không ít phụ nữ đều ngưỡng mộ nhìn theo Võ Hạ Uyên, thỉnh thoảng lại hướng về phía chiếc nhẫn trên tay cô.
Chiếc nhẫn của người phụ nữ chính trong gia đình nhà họ Trương, có bao nhiêu phụ nữ đều muốn chen chúc, đây không chỉ đơn giản là địa vị, mà còn là tài phú vô tận.
Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi hội trường, vừa muốn bước lên xe, từ sau đột nhiên vang lên một âm thanh nhẹ nhàng hơi lạnh: “Anh Trương?”
Võ Hạ Uyên xoay người, nhìn thấy là Hà Minh Lam.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Hà?” Võ Hạ Uyên mở miệng.
Trương Tấn Phong vẻ mặt nghỉ hoặc: “Hai người biết nhau à?”
Vẻ mặt vui mừng như mới gặp lại của Hà Minh Lam tức thì tiêu tán, giọng cô ta cũng biến đổi: “Anh Trương không còn nhớ tôi nữa sao?”
Trương Tấn Phong hỏi ngược lại: “Tôi cần phải nhớ cô sao?”
Hà Minh Lam muốn tìm ra một chút sơ hở từ trên mặt người đàn ông này, nhưng không có, lòng cô ta tràn đầy chua xót: “Đỗ Minh Châu”
Nhìn thấy sắc mắt Trương Tấn Phong thay đổi, lòng Hà Minh Lam lại dấy lên hy vọng: “Tôi là bạn thân của Đỗ Minh Châu, Hà Minh Lam”
Lại lần nữa nghe thấy cái tên này, Trương Tấn Phong có chút bất ngờ, bao lâu rồi nhỉ?
Năm năm hay còn lâu hơn?
Dù cho trong lòng như nổi gió nổi bão, Trương Tấn Phong rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh: “Tôi không có ấn tượng gì với cô, cô tìm tôi có việc gì không?”
“Vậy Đỗ Minh Châu..” Hà Minh Lam vẫn không từ bỏ.
Trương Tấn Phong ngắt lời: “Còn nhớ”
Hà Minh Lam bỗng nhiên không nói tiếp được nữa, năm năm trước tình cảm Trương Tấn Phong đối với Đỗ Minh Châu vẫn còn hiện rõ trong mắt, bây giờ chỉ đồi lại một câu “Còn nhớ”, mà những thứ tốt đẹp Trương Tấn Phong đối với Võ Hạ Uyên bây giờ, so với đối với Đỗ Minh Châu năm đó càng sâu đậm hơn. Còn đối với cô ta, dường như từ đầu tới cuối chẳng tồn tại chút tình cảm nào.
Thấy Hà Minh Lam không nói gì nữa, Trương Tấn Phong mở cửa xe, nói với Võ Hạ Uyên: “Chúng ta về nhà thôi “Anh không muốn biết bây giờ Đỗ Minh Châu như thế nào sao?” Hà Minh Lam gần như là chất vấn.
Trương Tấn Phong nhìn chăm chăm cô ta một cái, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo và hàn ý: “Cô muốn dựa vào Đỗ Minh Châu để tìm cảm giác tồn tại ở chỗ tôi à?2”
Bị một câu nói đập nát tâm tư, Hà Minh Lam không tự chủ được lùi hai bước.
Trương Tấn Phong nhếch khoé miệng giễu cợt: “Tôi không có hứng thú gì với tình hình gần đây của Đỗ Minh Châu” Anh đánh giá từ trên xuống dưới Hà Minh Lam, giống như đang nhìn một món đồ được bày bán: “Càng không có hứng thú gì với cô.”
Hà Minh Lam bị loại ánh mắt này mãnh liệt đâm đến đau đớn, đợi đến khi cô ta phản ứng lại xe đã sớm rời đi rồi.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, trầm mặc một lúc, Võ Hạ Uyên đột nhiên mở miệng: “Đỗ Minh Châu là tình đầu của anh à?”
Trương Tấn Phong suýt nữa bị sặc, lần nữa khẳng định phụ nữ quá thông minh không phải điều gì tốt cả, vụng về nói: “Coi như thế đi.”
“Sao không thấy anh nhắc đến bao giờ vậy?” Giọng điệu Võ Hạ Uyên nhàn nhạt.
Bỗng Giám đốc Trương có chút chột dạ từ đâu bay đến: “Đã chia tay lâu lắm rồi”
Võ Hạ Uyên mân mê chiếc nhẫn: “Em muốn nghe”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
Giám đốc Trương có thể tóm gọn đến đâu liền tóm gọn đến đó, nói: “Đỗ Minh Châu và anh lớn lên bên nhau từ khi còn nhỏ, các bạn nữ ở quanh anh không nhiều, sau này cùng cô ấy ở bên nhau cũng chỉ là nước chảy thành sông, nhưng không hợp, sau này cô ấy thích người con trai khác, anh liền để cô ấy tự do, cô ấy cùng với người kia ra nước ngoài, đã rất lâu không quay lại rồi “ồ” Võ Hạ Uyên kéo dài giọng: “Thanh mai trúc mã, tình yêu vô tư của hai đứa trẻ ấy à”
Trương Tấn Phong lập tức đạp lên phanh xe, quay đầu mỉm cười với Võ Hạ Uyên, “Ghen à?”
Võ Hạ Uyên không trả lời, hỏi: “Chia tay với cô ấy có buồn không?”
Có buồn không? Trương Tấn Phong ngẫm nghĩ lại, hình như có buồn một chút, dù sao thì bây giờ anh đối với vợ như nào thì ngày đó đối với Đỗ Minh Châu như thế, với anh mà nói, gia đình và sự nghiệp quan trọng hơn tình yêu, anh không hiểu cảm giác yêu sâu đậm một người, chỉ là cảm thấy Đỗ Minh Châu vừa mắt, ở bên cạnh cô ấy thoải mái, gia thế của nhà họ Đỗ cũng sạch sẽ, nếu sau này cưới Đỗ Minh Châu làm vợ cũng khá tốt.
Chỉ đến khi gặp được Võ Hạ Uyên… Cảm giác không giống vậy nữa, giống như cả cơ thể lẫn trái tim đều được hâm nóng lên, rất nhiều cảm xúc đều không nghe theo khống chế nữa.
Võ Hạ Uyên thấy Trương Tấn Phong rơi vào trầm mặc, bỗng nhiên có chút phiền muộn. “Cũng đúng, đây hoàn toàn là câu hỏi cho điểm”
“Hả?” Trương Tấn Phong vẫn đang sa vào những cảm xúc với Võ Hạ Uyên, không để ý mà nói ra một câu nghỉ vấn.
Võ Hạ Uyên lạnh lẽo nói: “Em nhớ hồi em mười ba tuổi, còn ở trong cô nhỉ viện, lúc đó có một bạn trai đối xử với em rất tốt, ai mà biết được người ta rất nhanh liền thích một bạn nữ khác mới chuyển đến, vì chuyện này mà em cũng đã buồn rất lâu.”
Nói xong câu này Võ Hạ Uyên liền bình thường trở lại, cô đang làm gì vậy? Cứ như là trẻ con đang cáu kỉnh vậy, Trương Tấn Phong ưu tú như thế sao lại có thể không có người cũ chứ? Nhưng đó cũng chỉ là chuyện đã qua, mà hiện tại hai người họ có tương lai cùng nhau.
Võ Hạ Uyên dễ chịu hơn rồi, nhưng Trương Tấn Phong lại lập tức khó chịu Ý cười trên mặt anh lập tức tan biến, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy có nghĩa là, tình đầu của em là lúc mười ba tuổi?”
“Hả?” Võ Hạ Uyên ngạc nhiên, đúng là cô vừa nói vậy.
“Đây còn chưa tính là một loại với Trương Thiên Định, Lê Thành Danh?” Giám đốc Trương híp mắt nguy hiểm.
Giác quan thứ sáu của Võ Hạ Uyên lại lần nữa chuẩn xác, nhanh chóng nói: “Không phải, cái gì cùng với cái gì chứ?”
“Vậy đứa bé trai đó là ai2 Bây giờ còn liên hệ không?” Trương Tấn Phong lại hỏi.
Rất nhanh Võ Hạ Uyên đã rơi vào thế bị động trả lời: “Không có, chuyện từ bao giờ rồi”
“Dù có là bao lâu bao xa, em cũng phải nói rõ ràng thành thật với anh!” Trương Tấn Phong ác liệt nói: “Cái gì anh cũng nói với em rồi!”
Võ Hạ Uyên đánh giá Trương Tấn Phong, bật cười khúc khích: “Anh bao nhiêu tuổi rồi giám đốc Trương? Viện trưởng nói lúc nhỏ em đáng yêu lẫm, có bé trai chơi cùng em cũng không phải chuyện gì lạ mà?”
Thực tế không phải như vậy, lúc nhỏ Võ Hạ Uyên rất gầy. Sau khi đến nhà họ Phan mới từ từ phát triển. Trước đó, cuộc sống ở cô nhi viện của cô rất bình lặng đến có chút nhàm chán, dù cho ở nơi nào, dù cho là trẻ nhỏ hay người lớn đều đối với những vật đẹp.
tràn đầy huyễn tưởng. Cô còn nhớ bé trai đó sau khi có cô bé xinh đẹp đáng yêu mới đến liền trở nên tránh né cô rất nhiều, lúc đó thực sự rất tủi thân, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy rất buồn cười Lửa giận bốc lên hừng hực, Trương Tấn Phong thực sự rất giận, không phải đang đùa!
Giám đốc Trương đột nhiên tiến về trước, hung hăng hôn môi Võ Hạ Uyên: “Em hôn cậu ta chưa?”
“Sao có thể có chuyện đó được!” Võ Hạ Uyên sợ hãi, lúc đó cô còn chưa có thành niên nữa đấy.
Lúc này Trương Tấn Phong mới thoải mái một chút, ngón tay nhẹ ấn vào tay lái, bày ra bộ dáng như thể một người cấp trên rộng lượng: “Nói đi, còn có ai nữa, hôm nay chúng †a cùng nhau thẳng thản rõ ràng đi”
“Hết rồi” Võ Hạ Uyên lắc đầu Trương Tấn Phong hừ nhẹ một tiếng, lúc này anh mới khởi động xe trở về nhà.
Có lẽ là câu chuyện hôm nay gợi lên ký ức của Võ Hạ Uyên, buổi tối cô đột nhiên nằm mơ thấy cuộc sống ngày trước ở cô nhỉ viện, bé trai đó tên là Đức Anh, cô bé xinh đẹp mới đến tên là Ngọc Diệp.
Những chỉ tiết trong mơ đều bị phóng đại cực lớn, Võ Hạ Uyên phải thừa nhận lúc nhỏ cô thật sự rất ngưỡng mộ Ngọc Diệp.
Mọi người cùng quây lại để chơi trò chơi, Đức Anh từ chối chơi cùng Võ Hạ Uyên, chọn cùng với Ngọc Diệp. Hình ảnh đột nhiên biến đổi, Ngọc Diệp không ngừng dãy dụa ở trong ao nước, Võ Hạ Uyên ngây ngẩn đứng ở một bên, rất nhanh, mọi người lao đến cứu Ngọc Diệp lên, không biết Ngọc Diệp đã nói gì, Đức Anh đột nhiên tức giận ra mặt hung hăng đẩy Võ Hạ Uyên một cái.
“Bé” Võ Hạ Uyên ngồi trên mặt đất, cả mặt đều là nước mắt, không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này.
Lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy nụ cười đắc ý hiện rõ trên mặt của Ngọc Diệp.