Phu Nhân Không Dễ Chọc

Chương 391




Chương 391: Giống với cô

Thật ra Kha Thiên Nhật không muốn đi bước cờ hiểm này, nhưng Bạch Linh không thể chờ được nữa, hôm đó sau khi hai vợ chồng của Bạch Lan rời khỏi, không biết đã nói gì với Bạch Linh qua điện thoại, sau đó lại nghe thấy mẹ của Bạch Linh nói rằng bệnh tình của cô ta lại tái phát ngay lúc đó, đến giờ vẫn luôn hôn mệ, nên cô ta rất cần Linh Diên.

Trong khoảng thời gian này Kha Thiên Nhật vẫn luôn canh giữ ở khu vực lân cận khách sạn Hoa Hồng, hôm nay nhìn thấy gia đình Võ Hạ Uyên đi ra ngoài, anh ta cảm thấy cơ hội đã đến rồi Tuy nhiên vừa rồi anh ta cuối cùng cũng hiểu được nhóc con ranh ma sẽ có dáng vẻ ra Sao.

Chiếc đồng hồ trên tay của Cảnh Hiên có hệ thống định vị, bình thường sẽ tắt đi vì sợ rằng sẽ gặp phải tình huống bắt cóc, mà ngay cả khi điều đó xảy ra, người bình thường sẽ không coi trọng một đứa trẻ mới mấy tuổi, dù sao vẫn còn rất nhỏ dọa một chút sẽ nghe lời.

Nhưng Cảnh Hiên không phải là một đứa trẻ bình thường, trong mắt cậu bé những hành động của Kha Thiên Nhật giống như đang xem một bộ phim hoạt hình vậy, xung quanh đều là người của Tống Nhiên, dù cho anh ta có mọc cánh cũng không thoát nổi, mở hệ thống định vị cũng chỉ làm cho chuyện này càng đơn giản hơn một chút.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Rốt cuộc Trương Tấn Phong suốt ngày lải nhải một câu bên tai cậu bé, chính là không nên lãng phí thời gian cho người xa lạ.

Trở lại khách sạn, Cảnh Hiên lấy cớ bị dọa sợ nên quấn lấy Võ Hạ Uyên đòi cô làm cho một bát trứng chưng thơm phức, còn ăn nhiều hơn một chiếc kem ốc quế so vớingày thường.

Võ Hạ Uyên yêu con nên không hề phát hiện, nhưng Trương Tấn Phong lại thấy rõ ràng, anh bóp mũi của cậu bé: “Tên nhóc thối”

Bạch Văn Lâm bây giờ đang dựa vào Vino, lo lắng nếu anh báo cảnh sát thì sẽ bị Vino dìm chuyện này xuống, Trương Tấn Phong định giải quyết theo cách của mình.

Mà Bạch Văn Lâm đã ngầm thừa nhận hành vi này của Kha Thiên Nhật từ lâu trước khi anh ta ra tay, thấy anh ta mãi mà chưa quay lại, trong lòng biết rằng đã có chuyện xảy ra, và biết rố nước cờ này như đang đi trên mũi kiếm, hoàn toàn không thể thành công.

Tuy nhiên đã đến đường cùng rồi, không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, ‘Võ Hạ Uyên nhìn Kha Thiên Nhật đang đứng trong góc không lên tiếng với sắc mặt đã tái nhợt, sau khi biết đó là người này, cô cũng không còn lo lắng lắm. Một vị bác sỹ ôm một bụng phép tắc chuẩn mực, hẳn là lần đầu tiên trong đời làm loại chuyện này, chỉ cần nhìn anh ta từ khi ra tay cho đến khi bị bắt còn chưa đầy mười phút, có thể thấy rằng anh ta cũng không có nhiều ác ý hay can đảm, chỉ muốn lấy được Linh Diên thông qua Cảnh Hiên mà thôi.

Khi Kha Thiên Nhật bị giam một ngày một đêm, trong lòng tràn đầy lo lắng đến độ gần già đi mười tuổi, Bạch Văn Lâm dẫn theo cả nhà đến cửa cầu xin tha thứ.

Cả gia đình gồm có vợ của ông ta còn có Bạch Linh con gái của bà ta, chính là người đang hấp hối và hôn mê mãi mà không tỉnh trong miệng của Kha Thiên Nhật cũng đến Trước khi cho người bước vào, Chủ tịch Phong đã châm chọc anh †a đầy độc địa: “Nếu sớm biết bắt được anh thì sẽ có tác dụng thần kỳ như vậy, đáng lẽ anh nên sớm cầu xin tôi thử một chút, nói không chừng tôi đánh gấy một chân của anh, bệnh tình của Bạch Linh đã có thể khỏi mà không cần chữa trị”

Kha Thiên Nhật xấu hổ đến mức không thốt lên lời Cả nhà Bạch Văn Lâm được phép vào cửa, chuyện đầu tiên chính là nước mắt tuôn rơi, trông có vẻ hận không thể dập đầu xuống đất, nếu như không có chuyện Cảnh Hiên bị bắt cóc, Võ Hạ Uyên còn suýt nghĩ rằng mình đã làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Bạch.

Cảnh Hiên bình tĩnh nhìn cảnh này, ngồi trên sô pha lắc lư đôi chân ngắn ngủn, trông vô cùng đáng yêu, nhưng khi Kha Thiên Nhật bắt gặp ánh mắt ngây thơ trong trẻo đó, anh ta cảm thấy cậu bé hoàn toàn không giống một đứa trẻ.

“Cô Hạ Uyên là tôi có lỗi với cô, là tôi nhất thời bị mê hoặc.” Bạch Văn Lâm lên tiếng như đúng rồi: “Cô có thể bỏ qua cho Thiên Nhật được không?”

“Các người cho rằng chỗ của tôi là nơi nào?” Trương Tấn Phong cười mỉa mai: “Một cánh tay hoặc một chiếc chân của Kha Thiên Nhật, các người tự mình lựa chọn đi”

“Đừng, đừng, đừng, không thể làm như vậy được!” Mẹ Bạch cuống quýt xua tay rồi đau khổ gào khóc: “Đôi tay đó của Thiên Nhật là dùng để chữa bệnh cứu người, tích cóp công đức nên không thể được!”

“Chữa bệnh cứu người? Tích cóp công đức?” Võ Hạ Uyên tức đến mức bật cười: “Các người đừng có làm ô uế tám chữ này được không?”

Bạch Linh vừa nói vừa chậm rãi quỳ xuống đất với dáng vẻ yếu ớt, mảnh mai: “Cầu xin hai người.”

Trương Tấn Phong nhìn về phía Kha Thiên Nhật: “Nếu phạm sai thì cần phải chịu trừng phạt, cánh tay hay là chân, anh tự chọn đi”

Kha Thiên Nhật đau lòng liếc nhìn Bạch Linh, biết bây giờ mọi chuyện đã không thể xoay chuyển được nữa, cần răng nói: “Chân”

“Tống Nhiên” Trương Tấn Phong trâm giọng hô lên.

Tống Nhiên vừa mới phất tay thì lập tức đã có người kéo Kha Thiên Nhật đi, người nhà họ.

Bạch muốn tiên lên ngăn cản, nhưng lại bị vệ sỹ đẩy lùi mà không hề khách sáo.

Trương Tấn Phong còn cố ý để người mở cửa ngăn, khi một âm thanh trầm thấp kết thúc, cùng với tiếng hét thảm thiết không ngăn được!” Mẹ Bạch cuống quýt xua tay rồi đau khổ gào khóc: “Đôi tay đó của Thiên Nhật là dùng để chữa bệnh cứu người, tích cóp công đức nên không thể được!”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

“Chữa bệnh cứu người? Tích cóp công đức?” Võ Hạ Uyên tức đến mức bật cười: “Các người đừng có làm ô uế tám chữ này được không?”

Bạch Linh vừa nói vừa chậm rãi quỳ xuống đất với dáng vẻ yếu ớt, mảnh mai: “Cầu xin hai người”

Trương Tấn Phong nhìn về phía Kha Thiên Nhật: “Nếu phạm sai thì cần phải chịu trừng phạt, cánh tay hay là chân, anh tự chọn đi”

Kha Thiên Nhật đau lòng liếc nhìn Bạch Linh, biết bây giờ mọi chuyện đã không thể xoay chuyển được nữa, cần răng nói: “Chân”

“Tống Nhiên” Trương Tấn Phong trầm giọng hô lên.

Tống Nhiên vừa mới phất tay thì lập tức đã có người kéo Kha Thiên Nhật đi, người nhà họ.

Bạch muốn tiên lên ngăn cản, nhưng lại bị vệ sỹ đẩy lùi mà không hề khách sáo.

Trương Tấn Phong còn cố ý để người mở cửa ngăn, khi một âm thanh trầm thấp kết thúc, cùng với tiếng hét thảm thiết không ngăn được của Kha Thiên Nhật, người đầu tiên ngất xỉu chính là mẹ Bạch.

Thực ra Trương Tấn Phong cũng không cần phải tốn sức vòng vo như vậy, cũng lười phải nhìn mặt người nhà của họ Bạch, nhưng suy cho cùng đây là nước Anh. Đối với người dân Anh quốc thì hoàng tộc không chỉ là biểu tượng của quyền lực mà còn là niềm tin đã khắc sâu vào máu thịt. Huống chỉ người đứng phía sau của Bạch Văn Lâm là Vino, Trương Tấn Phong không phải đang cho ông ta thể diện mà là cho hoàng thất.

Bằng không nếu như đây là địa bản của mình, sau khi sự việc xảy ra Kha Thiên Nhật chắc chản sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày mai “Thật không biết người nhà họ Bạch có phải là óc heo hay không?”

Fansi ngồi trên ghế hơi cáu kỉnh mắng: “Chạy đi bắt cóc con trai của Trương Tấn Phong, đây thực sự là chuyện cười lớn nhất mà tôi nghe được trong mười năm qua”

Vino ngồi ở phía trên bên phải của Fansi, một tay chống cäm, đôi mày tuấn tú khẽ nhíu lại với vẻ mặt khó đoán.

Thành thật mà nói anh ta cảm thấy.

Trương Tấn Phong xử lý như vậy không hề sai, nếu như đổi lại là con trai mình…Vino đột nhiên dừng lại suy nghĩ này, bởi vì khoảnh khắc đó, khuôn mặt của vợ anh ta không phải là Lâm Nhã Dung.

‘Vino thở dài và xoa chân mày.

Fansi nhìn chäm chằm vào anh ta với sắc mặt hơi khó coi: “Điện hạ, tối qua Nhã Dung gọi điện cho tôi và nói…”

“Nói gì?” Vino ngẩng đầu.

“Nói rằng ngài đã không còn quan tâm đến cô ấy nhiều như trước đây nữa” Fansi ngẫm nghĩ một lát rồi mới thẳng thản nói.

Ai ngờ Vino lại cười chế giễu một tiếng: “Cái gì gọi là quan tâm? Một ngày hai mươi tư tiếng đều phải xoay xung quanh cô ấy hay sao?”

Fansi vô cùng kinh ngạc: “Điện hạ?”

“Fansi cậu thật sự nên thử một chút, suốt ngày nhắc đi nhắc lại những chuyện bé bằng hạt đậu, hạt vừng vào tai cậu, chịu không nổi bất kỳ uất ức hay thành kiến nào, lúc nào cũng yêu cầu tôi nghĩ cách để rước cô ấy vào trong cung, nhưng mẹ tôi đã nói đến mức như vậy rồi, nếu cậu là tôi cậu cảm thấy còn có thể đưa người vào hay không?” Sắc mặt Vino u ám.

Fansi không nói nên lời.

“Tôi nói thật với cậu, rất nhiều thành viên của hoàng thất đều có ý kiến với Lâm Nhã Dung, Quốc hội từ trước đến nay chưa bao giờ tham dự vào việc hôn nhân của các thành viên trong hoàng thất, nhưng mấy ngày trước người của họ đã đến tìm tôi nói chuyện, trong lời nói đều yêu cầu tôi hành động thận trọng, dù gì những cử chỉ của tôi đại diện cho bộ mặt của hoàng gia” Vino nhìn chăm chằm vào.

Fansi: “Cậu cảm thấy tôi còn có thể làm gì được đây?”

Fansi rất hiểu Vino trong chuyện này, dù sao anh ta cảm thấy chính mình cũng trải qua những chuyện như vậy, hiếm khi hai người họ có thể ngồi xuống nói những điều này một cách bình thản như vậy: “Ý ngài là…ngài sẽ không lấy Nhã Dung sao?”

“Không phải là sẽ không mà là không thể”

‘Vino sửa lại, anh ta dựa lưng vào phía sau rồi nhìn trần nhà: “Tôi thật sự rất mệt mỏi”

Nhất là sau khi nhìn thấy người phụ nữ tràn đầy sức sống kia, Vino dường như từ từ mở ra cánh cửa của một thế giới mới, anh ta cũng là con người, sau khi bị Lâm Nhã Dung ám chỉ rồi bức bách rất nhiều lần, cũng sẽ nghĩ đến việc chính mình nên cưới một người phụ nữ thông minh lại săn sóc, liệu tình cảnh sẽ tốt hơn rất nhiều hay không?

Cũng giống như Võ Hạ Uyên vậy…