Phu Nhân Không Dễ Chọc

Chương 356




Chương 356: Vậy thì anh đón em về nhà

Võ Hạ Uyên cẩn thận lên mạng tra tìm một hồi, loài nai này tuy rằng tuyệt tích, mười năm trước Linh Tiên còn xuất nước Anh một lần, là do một thương nhân dâng lên cho hoàng gia nước Anh.

Tự hỏi không đến hai phút, Võ Hạ Uyên quyết định đến Anh một chuyến. Không chỉ đơn thuần là vì Trương Tấn Phong, cũng là vì bản thân mình. Có rất nhiều vấn đề đang tồn tại, Võ Hạ Uyên nghĩ trên quá trình lữ hành này, cô sẽ nhìn thấy nhiều chuyện gặp được nhiều người hơn, cô sẽ có được câu trả lời cho mình.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Mà hướng đi của cô đều năm trong sự khống chế của Trương Tấn Phong, cho nên anh cũng biết, cô mua vé máy bay đi đến nước Anh.

Xa cách bốn ngày, Võ Hạ Uyên gọi điện thoại về cho Trương Tấn Phong, hai người im lặng một lúc lâu, sau đó Võ Hạ Uyên mở miệng nói trước: ‘Tấn Phong, anh mang Đức Minh quay về Việt Nam đi, em đi xa nhà một chuyến, tối đa là ba tháng, em nhất định sẽ trở về!

Trương Tấn Phong hỏi: “Nếu ba tháng sau em không trở lại thì sao?”

Võ Hạ Uyên cười nói: “Vậy anh hãy tới đón em!

Kỳ thật Võ Hạ Uyên nghe được tiếng nói của Trương Tấn Phong thôi mà đã khó dẫn nỗi lòng, sự oán hận đang cuộn trào lên từng cơn mãnh liệt, nhưng bốn ngày gần đây bọn họ cũng không gặp mặt, tình trạng của Võ Hạ Uyên đã khá lên rất nhiều.

Trương Tấn Phong im lặng một lúc, sau đó đáp: “Được.”

“Chăm sóc tốt cho mình, chiếu cố Đức.

Minh” Võ Hạ Uyên dịu dàng nói: ” Tấn Phong, em đảm bảo, chờ chúng ta gặp lại nhau, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết”

Trương Tấn Phong cười cười: “Ừ”

Xế chiều hôm đó, Võ Hạ Uyên ngồi trên chiếc máy bay đi đến nước Anh.

Mà cô vừa hành động thì người nhận được tin tức không chỉ có Trương Tấn Phong, còn cả Hoàng Khánh Minh nữa.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Hoàng Khánh Minh ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Khánh Hưng: “Không phải đã lâu chúng ta không đến thăm công chúa Ives sao?”

Hoàng Khánh Hưng sửng sốt một chút, sau đó dùng sức mà suy nghĩ, lúc này mới nói đáp lại: “Ngày mai đi sao?”

Hoàng Khánh Minh vừa lòng gật đầu: “Đi”

Tấm thẻ đen mà Trương Tấn Phong đưa cho Võ Hạ Uyên là dạng thông dụng toàn cầu.

Không chỉ thế, nó còn dùng được cho những nơi cấp năm sao, bởi vậy Võ Hạ Uyên không lo đến vấn đề ngủ nghỉ.

Cô muốn tra rõ người thương nhân dâng Linh Tiên lên cho hoàng gia là ai, kết quả tra cứu từng mục một, căn cứ tư liệu hiện hữu, cho ra năm người khác nhau, Võ Hạ Uyên trực tiếp khép máy tính lại, vừa lòng đánh một giấc trên giường.

Cô tránh suy nghĩ đến Trương Tấn Phong, sau đó cũng dần tìm ra một điểm cân bãng nằm giữa tưởng niệm và bài xích.

Sở dĩ Hề Ảnh thống khổ cả đời, là bởi vì cô ta không hiểu, có một vài thứ ẩn sâu trong huyết mạch, cho dù ngoại lực tàn phá như thế nào, cũng không thể làm nó hoàn toàn biến mất.

Điều này mới thật sự không thể đối kháng, tỷ như ba chữ khắc sâu vào linh hồn của Võ Hạ Uyên vậy.

Hôm sau thức dậy, Võ Hạ Uyên duỗi người, cảm thấy gánh nặng trên người nhẹ đi không ít, cô lần đầu tiên trang sức trang nhã sau một thời gian dài, rồi đi đến nhà ăn dùng bữa.

‘Võ Hạ Uyên ngồi ở trước bàn ăn, mở di động ra là thấy có tin nhắn của Trương Tấn Phong, là một bức ảnh chụp Đức Minh, địa điểm chụp vừa thấy là biết trong căn nhà ở Cần Thơ, mà người đang ôm Đức Minh là Trương Trúc Phương, Võ Hạ Uyên không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười, cảm thấy trong lòng thật yên tĩnh.

“Này! Cái cô gái ngồi sát cửa sổ kia thật đẹp!” Trên một chiếc bàn ăn cách Võ Hạ Uyên hơi xa một chút, có hai người thanh niên đang ngồi song song với nhau. Thanh niên mặc áo trắng dùng sức mà kéo kéo tay áo của bạn mình: “Này này này, có thể tới nơi này tiêu dùng đều không phải là danh viện thiên kim đơn giản, nhưng tôi lại không biết người này, anh nhận ra là ai không Ellen?”

Thanh niên được gọi là Ellen kia có ngũ quan khäc sâu mà khóe léo, khí chất cao quý của cậu ấy khó có thể che giấu được, chỉ những hành động nhỏ nhặt thôi cũng chứng tỏ được giáo dục rất tốt, cậy ấy bất đắc dĩ thở dài, cũng không liếc nhìn về hướng cửa sổ cái nào: “Sarin, không phải ai cũng rảnh rỗi như anh đâu, mau ăn nhanh lên đi, ăn xong thì tôi còn có chuyện để làm”

Sarin có chút thất vọng: “Được rồi được rồi” Diện mạo của cậu ta rất đoan chính, mang theo nét điển trai kiểu lỗi lạc cổ phong, vừa nhìn là biết cậu ta là quán quân hào hoa thích lang bạc trong những bụi hoa.

Ellen dùng bữa xong thì đứng dậy rời đi, Sarin mong đợi đi theo phía sau cậu ấy, suy nghĩ lát nữa lúc đi ngang qua bên cạnh mỹ nhân kia thì phải tìm lý do xin số liên lạc, ai ngờ vừa muốn ra tay hành động thì một người đàn ông cao lớn thô kệch đã xông lên kéo lấy cổ áo của cậu ta.

Vành mắt người nọ cứ như muốn nứt ra, anh ta mắng: “Thằng khốn nạn này!”