“Cách chơi vui hơn?” Trần Tiểu Nghiên nhíu mày, có chút không hiểu câu này có ý gì.
Nguyễn Chi Dập ngồi thẳng, đan hai tay vào nhau, giống như thảo luận một trò chơi thú vị: “Không phải em nói mình hiểu rất rõ về mọi phương diện của Gia Trình sao? Thực ra đối với tôi mà nói, thay vì đầu tư vào một công ty lạ chi bằng đầu tư vào một người. Ví dụ như, tôi đưa cho em một khoản tiền, em mở một công ty tương tự, tự mình làm.”
“Tự mình làm…” Cô lẩm bẩm, trong đầu dường như mơ hồ hiểu được một chút suy nghĩ của anh ta.
“Đúng.” Nguyễn Chi Dập gật đầu: “Dùng mức giá thấp hơn, phục vụ tốt hơn, hoặc dùng bất kỳ cách nào khác… chơi chết Gia Trình.”
Đầu óc Trần Tiểu Nghiên đang quay cuồng, người đối diện tựa vào sô pha, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, nhưng ánh mắt lại là kiểu ác liệt, nham hiểm khó nói.
Nhưng đề nghị này quả thực khiến người ta có cảm giác máu nóng sục sôi.
“Em cảm thấy thế nào?” Nguyễn Chi Dập nói.
“Có thể…” Cô do dự: “Nhưng, Gia Trình đã phải mất nhiều năm cố gắng mới có được ngày hôm nay, cũng đã chiếm được định mức rất lớn trong thị trường. Tôi sợ, muốn vượt qua bọn họ trong một thời gian ngắn sẽ có chút khó khăn.”
“Chuyện này thì không cần lo lắng, kinh nghiệm đã chứng minh, chỉ cần dùng tiền đúng chỗ thì mức độ cạnh tranh trong thương nghiệp không phải là vấn đề, giai đoạn đầu tôi sẽ chuẩn bị cho em…hai trăm triệu, thế nào?”
“Hai trăm triệu?” Trần Tiểu Nghiên có chút không dám tin: “Liệu có… nhiều quá không?”
“Nhiều?” Nguyễn Chi Dập không đồng ý, cúi đầu mỉm cười: “Chỉ là chút tiền vốn khởi đầu mà thôi, nhân viên, thiết bị em có thể tìm loại chuyên nghiệp nhất, giai đoạn sau vẫn có thể bổ sung.”
Anh ta chắc chắn như vậy cô cũng không dám nói gì, chỉ nghĩ, hóa ra bản thân vẫn chưa đủ hiểu về năng lực của Nguyễn Chi Dập.
Khối lượng của tư bản Cao Bác lớn như vậy, lấy ra vài trăm triệu có lẽ chỉ là vảy chút nước, tùy tiện chơi bời, cũng khó trách Hoàng Gia Vĩ bất chấp tất cả để kết thân với anh ta…
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng, dù sao thì số tiền liên quan khá lớn, bản thân chỉ là một người bình thường, không tốt đẹp hay có bản lĩnh gì, chẳng có căn cứ để được người khác đầu tư mấy trăm triệu như vậy?
“Nhưng dù sao đây cũng không phải là một khoản tiền nhỏ… Như vậy đi, tôi cầm một phần, trước tiên sẽ mở công ty, đợi mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, lại bàn về chuyện đầu tư tiếp theo.” Cô dè dặt đề nghị.
Nguyễn Chi Dập nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu tất cả: “Em không cần cảm thấy quá áp lực, tôi nói rồi, đây là sự giúp đỡ của bạn bè, nên em chỉ cần yên tâm nhận lấy là được. Nếu như nhất định cần điều kiện… Em có thể xem tôi như một người bạn, hoà hợp giống như bạn bè thì tôi đã thoả mãn rồi.”
“Tôi luôn coi anh Nguyễn là bạn.” Trần Tiểu Nghiên nói một cách chắc chắn.
“Vậy thì được rồi.” Nguyễn Chi Dập nhếch miệng cười, vừa nói vừa đứng lên chỉnh lại cổ tay áo vest: “Vậy bây giờ tôi muốn mời bạn mình ăn tối, không biết cô ấy có đồng ý không?”
Lời này không có chỗ nào để phản bác, cô chỉ có thể gật đầu, cũng đứng dậy.
Từ trên tầng đi xuống, vừa đúng giờ tan tầm, trong toà nhà vắng vẻ lúc trước đã đông người qua lại.
Trần Tiểu Nghiên đi phía sau Nguyễn Chi Dập, rõ ràng cảm thấy ánh mắt chĩa vào từ hai bên có chút nghi ngờ và phỏng đoán. Cô theo phản xạ cúi đầu nhìn chân mình, Nguyễn Chi Dập vừa ứng phó với vài người xuất hiện chào hỏi với anh ta, gọi “giám đốc Nguyễn”, vừa giơ tay ôm phía sau cô.
Hành động này chỉ khiến cô càng thêm ngại ngùng.
May mà vừa đi khỏi cửa chiếc Maybach quen thuộc đã dừng ở bên ngoài, chui vào trong xe, cô không quan tâm đến ánh mắt hay bàn luận của người bên ngoài nữa.
Nguyễn Chi Dập đã đặc biệt chọn một nhà hàng gia đình, ẩn mình trong một tòa nhà cổ kính. Trần Tiểu Nghiên không rõ lắm về mùi vị, nhưng bầu không khí được tạo ra thực sự rất tuyệt vời.
Một cái sân nhỏ, một cái bàn vuông, ngoại trừ nhân viên phục vụ thì không thấy bất kì người dư thừa nào. Bên ngoài cửa sổ hoa có nước, có trúc, có hòn non bộ, sương mù lượn lờ như chốn bồng lai tiên cảnh.
Lúc ăn cơm anh ta không nói gì, mãi đến khi đem lên một đĩa củ cải muối, mới ngẩng đầu giới thiệu: “Món này rất ngon, em thử xem.”
Trần Tiểu Nghiên đồng ý gắp một miếng, kì lạ là cô không thử ra được cái “ngọn” như trong tưởng tượng. Đó là hương vị nguyên bản của củ cải, hơn nữa còn hơi mặn.
Cô cố ý muốn khuấy động bầu không khí, vì vậy nửa đùa nửa thật nói: “Của ngon vật lạ nhiều như vậy, không ngờ thứ mà anh Nguyễn vừa ý lại là một món ăn giản dị như vậy.”
Nguyễn Chi Dập sững sờ một lát, đôi đũa dừng ở không trung không gắp xuống.
Trần Tiểu Nghiên còn cho rằng mình đã nói sai, một lúc sau mới nghe anh ta khẽ nói: “Thực ra không phải tôi thích mà là A Trinh thích.”
A Trinh? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này.
“Chính là cô ấy…” Nguyễn Chi Dập liếc nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt như một ly nước: “A Trình lớn lên với bà, nhà cô ấy rất nghèo, không đủ ăn, từ nhỏ đã quen với những thứ này, sau này ăn cái gì cũng đều cảm thấy không hợp khẩu vị bằng món này.”
Anh ta gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai kĩ rồi nuốt xuống, tự cười bản thân: “Cũng vì nhà hàng này làm mặn như món nhà cô ấy nên lúc mới đầu tôi cũng cảm thấy rất khó ăn, nhưng sau này vậy mà cũng quen rồi… Thói quen trở thành lẽ tự nhiên, còn cho rằng người khác cũng sẽ thích mùi vị này.”
Anh ta nói rồi giống như nghĩ ra gì đó, chìm đắm vào trong hồi ức, vẻ mặt cũng trở nên có chút xa cách.
Không hiểu vì sao Trần Tiểu Nghiên có chút suy sụp, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng để khiến bản thân trông thoải mái, cô mỉm cười hỏi: “Trước đây anh Nguyễn thường đưa cô ấy tới sao?”
“Xem là vậy.” Nguyễn Chi Dập chỉ trả lời ba từ, cúi đầu không nói gì nữa.
Cô mím môi, dường như hiểu được một chút: Anh ta đưa cô tới đây là muốn nhớ lại những ký ức trong quá khứ sao?
Sau khi làm rõ mọi chuyện hết lần này đến lần khác, rốt cuộc thì Nguyễn Chi Dập sẵn sàng tiêu nhiều tiền như vậy để kết “bạn” với cô cũng là vì khuôn mặt này.
Đột nhiên nhận ra điều này, cô vừa mới cố gắng để khiến tâm trạng bình tĩnh trở lại thì giờ lại rối tung lên. Nhưng nghĩ lại, Nguyễn Chi Dập làm như vậy cũng chẳng có chỗ nào là không đúng.
Nếu như không phải vì mục đích nào đó, anh ta bằng lòng vì cô mà bỏ ra hai trăm triệu mới là chuyện kỳ lạ.
Và việc mà cô có thể làm cho anh ta cũng chỉ là yên lặng ngồi ở đây, làm một người thay thế trong tưởng tượng…
“Xin lỗi, không nên nhắc đến chuyện này.” Nguyễn Chi Dập dường như phát hiện ra gì đó, bỏ đũa xuống, hắng giọng xin lỗi.
“Không sao không sao…” Trần Tiểu Nghiên vén tóc, cầm đũa gắp một tiếng củ cải cho vào miệng, khen ngợi: “Tôi cảm thấy cũng rất ngon, mùi vị rất đặc biệt.”
Vẻ mặt Nguyễn Chi Dập không rõ là gì, nhìn cô chằm chằm, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm thấy ngon thì ăn nhiều một chút.”
Một bữa cơm có vài món ăn không biết vị, lúc ăn xong ra ngoài, bên ngoài có vẻ sắp có tuyết rơi, gió lạnh cắt da cắt thịt.
Nguyễn Chi Dập nhất quyết muốn đưa cô về nhà, Trần Tiểu Nghiên không từ chối. Trên đường, không biết tại sao không khí trong xe có vẻ kỳ quái. Hai người cố tìm đề tài để nói chuyện vài câu nhưng cuối cùng cũng không thể làm giảm cảm giác ngại ngùng như có như không.
Mãi đến khi xuống xe, vẫy tay tạm biệt anh ta, Trần Tiểu Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc lên tầng cô phát hiện đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang hoạt động không tốt lắm, vì vậy chỉ đành rút điện thoại ra.
Vốn dĩ cô muốn bật đèn cho sáng lên, nhưng khi mở màn hình mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Lý Du Du và không chỉ có một cuộc, không biết tại sao lại không nhận được cuộc gọi nào.
Theo bản năng, cô có dự cảm không lành, ba chân bốn cẳng chạy lên tầng, vừa đến cửa thì thấy trên cửa có một đám màu đỏ tươi vô cùng chói mắt…