Phu Nhân Hào Môn: Kẻ Thứ Ba, Chết Đi!

Chương 94




Dưới anh đèn mờ nhạt, Trần Tiểu Nghiên suýt chút nữa thì sợ bắn người, cô giật mình hoảng hốt bật đèn lên, cô chỉ vào chiếc chăn trong tay mình và nói: “Trời lạnh quá, tôi sợ anh bị cảm lạnh…”

“Ừm, không sao.” Chi Dập ngồi dậy, xoa tay lên đầu, câu đầu tiên anh hỏi chính là: “Cảm thấy thế nào rồi?”

“Vẫn ổn…” Cô ngập ngừng, sau khi đặt chăn xuống, cô rót hai cốc nước ấm.

Trên người Chi Dập vẫn mặc chiếc áo sơ mi đó, vai áo vẫn còn ẩm chưa khô hoàn toàn.

Cô để cốc nước trước mặt anh, xoa tay rồi nói: “Thực ra anh không cần ở đây với tôi đâu, anh hãy về thay quần áo rồi ngủ một giấc thật ngon đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó.”

“Sao cơ, em cũng biết cách đuổi khéo khách rồi đấy à?” Chi Dập cười, anh nhìn lướt qua cốc nước trước mặt, anh đưa tay ra nhưng mà là để lấy bao thuốc ở bên cạnh.

Trần Tiểu Nghiên đưa điếu thuốc lên miệng, không nói gì cả.

Anh rút điếu thuốc ra và nói: “Ở đây không an toàn lắm, tôi sợ thằng khốn đó sẽ quay lại.”

Nói xong anh kẹp điếu thuốc vào tay, châm lửa rồi đi ra ngoài ban công.

Trần Tiểu Nghiên đứng ngẩn người ra ở đó một lúc mới cầm theo cốc nước đi ra ngoài, đứng bên cạnh anh.

Đêm đã khuyu, không có gió.

Xung quanh đều rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kì một tiếng động gì, chỉ có một vầng trăng tròn cao cao trên bầu trời, vừa trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, xa cách.

“Cảm ơn anh.” Do dự một lúc, cô vẫn nói câu mà cô đã nói đi nói lại vô số lần.

Chi Dập hút thuốc, rồi nhả một làn khói, nhưng lời anh nói ra lại là: “Xin lỗi.”

“Tại sao lại phải xin lỗi?” Trần Tiểu Nghiên có chút bối rối.

“Ừ thì, lúc trước ở trong câu lạc bộ tôi đã bảo em đừng tìm tôi nữa.” Chi Dập dường như bất giác than thở: “Em đừng có đắc ý, chỉ là sự tùy hứng của tôi thôi, vì nhất thời xúc động nên tôi mới xin lỗi em.”

Cho dù là tư giọng nói hay vẻ mặt đều có thể nhận ra anh nói những lời đó rất chân thành.

Trần Tiểu Ngiên cúi đầu nhìn cốc nước trong suốt rồi cười: “Lời cũng đã nói ra rồi, xin lỗi thì có ích gì chứ? Yên tâm, tôi đã ghi nhớ trong lòng, anh Chi Dập không thích bị người khác làm phiền, sau này tôi sẽ không mang đến cho anh những chuyện khó khăn nữa, không khiến anh rơi vào thế khó xử nữa.”

Cô vừa mới nói dứt lời thì Chi Dập đã giương mắt lên nhìn, anh nhíu chặt lông mày, ấn đường hiện lên rõ nét: “Tôi có nói như vậy sao?”

“Ừ.”

“Em cố ý đúng không?”

Cô gật đầu.

Trông thấy bộ dạng khăng khăng cố chấp của cô, Chi Dập cúi đầu cười thành tiếng. Nhưng nét cười rất nhanh chóng đã biến mất, anh nhìn chằm chằm vào trong căn phòng tràn đầy ánh sáng, không biết là đang nghĩ gì.

Một lúc sau, anh đưa điếu thuốc lên miệng rồi hút một hơi thật sâu.

“Tôi chỉ phản kháng lại một chút khi có người nhắc lại chuyện quá khứ trước mặt tôi thôi, có rất ít người có thể đề cập đến những chuyện liên quan đến cô ấy… ở trước mặt tôi.”

Những lời nói này thật thẳng thắn, những gì nên nói đều đã nói, những gì không nên nói thì nửa chữ cũng không nói.

Trần Tiểu Nghiên cảm thấy bản thân cô có thể hiểu được. Con người ai cũng đều có một góc khuất, có những nỗi đau hay những bí mật không muốn người khác nhắc tới.

Giống như bây giờ, nếu như có người nào đó không ngần ngại nhắc đến Hoàng Gia Vĩ và Ngô Thiến Thiến trước mặt cô, cô cũng sẽ nổi giận, bực mình, thậm chí còn suy sụp.

Đúng là anh đã phản ứng như vậy, chắc là mối tình đó đã khiến anh khắc cốt ghi tâm, và cũng có thể đã làm tổn thương anh sâu sắc.

“Xin lỗi, là tôi đã quá lỗ mãng.”

Cô nhỏ giọng, cô nhớ đến những lời mà mình đã từng nói trước đó, thực sự muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.

Sự yên tĩnh như được nhân lên gấp bội lần, một lúc sau mới nghe thấy tiếng Chi Dập đáp lại: “Nhưng mà, bây giờ tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi.”

Trần Tiểu Nghiên nghiêng đầu, đúng lúc đó Chi Dập cũng nhìn cô với ánh mắt xa thẳm như bầu trời đêm ở phía sau mặt trăng không thể với tới.

“Nghĩ thông suốt…” Cô ngập ngừng.

“Ừ.” Chi Dập gật đầu, trong chốc lát mà đã có một đoạn tàn thuốc dài được quẹt đi.

Tàn thuốc rơi lả tả như tro bụi, bay lượn vài vòng rồi sau đó biến mất không còn dấu vết.

“Trước đây, tôi rất sợ nghe người khác nhắc đến cái chết của cô ấy, nhưng ngày hôm nay, khi cô vừa nhắc đến thì dường như câu chuyện đó lại ùa về, dù không muốn thì vẫn phải đối diện, đó đều là những sự thật đã xảy ra, không có cách nào thay đổi được.”

Không có gió nhưng đột nhiên Trần Tiểu Nghiên lại cảm thấy xung quanh cô có cảm giác mát mẻ.

Cô uống một ngụm nước, rồi nói giọng nhỏ nhẹ: “Có thể thông suốt được là chuyện tốt. Có những chuyện cứ giữ mãi trong lòng thì nó sẽ càng âm ỉ, chồng chất thành một ngọn núi cao đến mức không ai có thể chịu đựng được nữa… Chỉ cần lấy nó ra thì thực sự có thể sẽ được hóa giải.”

“Đúng vậy, có thể.” Chi Dập tán thành, anh cúi đầu cười: “Cô có muốn biết đó là chuyện gì không?”

“Hả…?” Trần Tiểu Nghiên hơi ngạc nhiên, một lúc sau cô đã gật đầu: “Nếu như anh muốn nói thì đương nhiên tôi sẽ làm người lắng nghe.”

“Cảm ơn.” Anh ngẩng đầu lên, một lúc sau anh mới nói: “Thực ra cũng không quá dài, và cũng không phức tạp. Đó là một chàng thanh niên khờ dại cứ tưởng rằng cả thế giới này sẽ ủng hộ cho mối tình đầu chớm nở của mình, nhưng cuối cùng lại nhận ra anh ấy không thể nào chịu trách nhiệm với cuộc đời chính mình, và cũng không thể nào có trách nhiệm với người yêu.”

Nói xong, anh nhìn xuống một ngòn đèn đường nhỏ nhoi ở dưới tầng, không biết là đang nghĩ về điều gì.

Trần Tiểu Nghiên nhìn ngắm những đường nét sắc cạnh của góc nghiêng trên khuôn mặt anh, trong lòng ngẫm nghĩ về ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong từng con chữ.

“Cô ấy rất tốt, đã hi sinh cho tôi rất nhiều, cũng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với tôi, nhưng tôi đã đơn phương nói lời chia tay, tự cắt đứt mọi mối liên hệ. Sau đó… cô ấy đã đi đến bãi biển rồi nhảy xuống từ trên vách đá, trong bụng còn có một hình hài bé nhỏ.”

Chi Dập ngừng lại, đưa điếu thuốc lên miệng rồi thong thả hút một hơi, tự trách cứ bản thân: “Đúng là đồ cặn bã, đúng không?”

Trần Tiểu Nghiên giữ bình tĩnh, cô không biết nên nói gì, những sợi tóc bị gió thổi sang hai bên, cô đành nói: “Có lẽ, anh cũng chỉ bất đắc dĩ nên mới làm như vậy.”

“Trên thế giới này chỉ có muốn hay không chứ chẳng có gì là bất đắc dĩ. Tôi không muốn tự bào chữa cho tội lỗi của mình.” Chi Dập đã đáp lại rất nhanh, giọng anh khàn khàn. Anh có vẻ bực bội dụi tàn thuốc lên lan can.

“Vì vậy… những năm nay, anh vẫn luôn áy náy?” Cô hỏi.

“Có thể nói là mỗi ngày trong suốt mười ba năm qua.” Chi Dập nhìn cô một cái, rồi lại chuyển ánh mắt sang hướng khác: “Đến nỗi tôi đã không thể chấp nhận được sự thật cô ấy đã từ tử trong suốt một khoảng thời gian rất dài. Tôi vẫn luôn tự lừa dối bản thân, chắc chắn là vì cô ấy hận tôi nên mới trốn tránh tôi. Trên thế giới này, nơi nào cũng đều có bóng dáng của cô ấy cùng với đứa con bé bỏng…”

Trần Tiểu Nghiên mím chặt môi, không biết là vì sao, không những không cảm thấy người đàn ông trong câu chuyện không bỉ ổi, đáng ghét mà ngược lại còn cảm thấy anh ấy là người rất nặng tình nặng nghĩa.

Thời buổi bây giờ còn có ai có thể khắc cốt ghi tâm một mối tình trong suốt mười lăm năm chứ?

Những người bây giờ ai mà chẳng coi tình cảm như đồ ăn nhanh, có thể tùy ý nắm lấy, tùy ý buông tay? Nhanh yêu mà cũng nhanh hết yêu, chỉ muốn thỏa mãn những ham muốn về mặt thể xác, không muốn hiểu rõ tình yêu sâu đậm thắm thiết đến mức sống chết là như thế nào.

Yên lặng một hồi lâu Chi Dập mới đáp lời: “Vì vậy nên em có hiểu lần đầu tiên nhìn thấy em tôi có cảm xúc như thế nào không?”

Trần Tiểu Nghiên quay đầu lại, người đàn ông bên cạnh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm mà lại có cảm giác gì đó rất trong trẻo.

“Cảm xúc… gì cơ?” Cô lẩm bẩm.

“Em rất giống cô ấy, cho dù trong bộ dạng nào hay là với phong cách nào thì thực sự đều giống y như đúc… Lần đầu tiên gặp em, tôi thực sự đã tưởng rằng mình được gặp lại người phụ nữ mười mấy năm trước.” Chi Dập cười, mỗi một chữ anh nói ra đều cho cô cảm giác ấm áp, dịu dàng lạ thường.