Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 363




Mộ Cẩm Vân mới bị thương ở chân hai ngày, dự án mới đã xảy ra chuyện như vậy, sáng hôm sau, cô không thể không ngồi xe lăn đến họp.

Lúc xe dừng ở cửa Thụy Hiên, tài xế lấy xe lăn từ trong cốp sau ra.

Mộ Cẩm Vân định một mình leo xuống, ai ngờ Tống Lâm không nói hai lời đã ôm cô đặt lên xe lăn rồi.

Lúc này là giờ làm việc cao điểm, Tống Lâm đậu một chiếc xe sang như vậy trước cửa công ty thật đủ thu hút, may mà cô còn có xe lăn nên Tống Lâm đành phải để cô vào đó.

Mộ Cẩm Vân cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía, trên mặt hơi xấu hổ, nhìn Tống Lâm nói: “Tự em có thể đi vào.”

Khóe miệng anh hơi nhếch: “Em cho là xe lăn biết bay hả?”

Anh vừa nói vừa đẩy cô vào trong.

Trong thang máy có vài tầng trên cao, Mộ Cẩm Vân rất xấu hổ khi chiếm bớt chỗ nhưng Tống Lâm cứ bày một khuôn mặt băng sương ngay đó, ai cũng theo bản năng nhường ra một chỗ đủ trống cho bọn họ.

Mộ Cẩm Vân có chút ngượng ngùng, trên mặt giả bộ bình tĩnh chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Vân, tổng giám đốc Lâm.”

Thật may đến lầu sáu thì trong thang máy chỉ còn mình cô và Tống Lâm.

Thang máy lại đi lên hai tầng nữa, Mộ Cẩm Vân được Tống Lâm đẩy ra.

Phương Hiểu Đồng đi đến, nhìn Mộ Cẩm Vân một lúc, muốn nhận lấy xe lăn từ tay Tống Lâm nhưng không dám mở miệng.

Cuối cùng cô đành lủi thủi theo sau họ vào phòng làm việc.

Tống Lâm buông tay, tựa như người tên Phương Hiểu Đồng này không hề tồn tại: “Không được tăng ca.”

Nói xong, anh mới quay đầu nhìn Phương Hiểu Đồng: “Chăm sóc kỹ tổng giám đốc Vân của các người.”

“Vâng, vâng.”

Phương Hiểu Đồng thật sự rất sợ người đàn ông này, bị anh liếc mắt một cái đã run rẩy cả người.

Thật may mắn, Tống Lâm rất nhanh rời khỏi.

Chậm mất hai giây Phương Hiểu Đồng mới kịp phản ứng: “Tổng giám đốc Vân, đã chuẩn bị theo lời cô, mười giờ bắt đầu cuộc họp.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu một cái, từ trên cặp tài liệu trong đùi lấy gia một vài văn kiện: “Những báo cáo này tôi đã đọc rõ ràng rồi, còn có hai văn kiện tôi đã ký tên.”

Phương Hiểu Đồng đưa tay nhận lấy, gật đầu hỏi: “Tổng giám đốc Vân, nội gián là người của chúng ta sao?”

“Tạm thời thì chưa biết.”

Cô vừa nói, nhìn cánh cửa còn mở: “Cô đóng cửa lại đi.”

Phương Hiểu Đồng vội chạy ra đóng cửa, sau đó nhìn về phía Mộ Cẩm Vân: “Tổng giám đốc Vân, cô dự định…?”

“Hôm qua tôi đã thương lượng với tổng giám đốc Kim Hiền, lần này nội gián thất bại không phải là chuyện lớn, cũng dễ giải quyết, nhưng mà tôi cảm thấy sau lưng cậu ta còn có người. Cho nên lần này bọn tôi định lôi cho ra kẻ đứng sau, trước tiên cô cứ âm thầm điều tra mười người này đã, sau đó đem người bị tình nghi lớn nhất nói cho tôi, rồi tìm một cái thời cơ thích hợp giải quyết chuyện này trước.”

Phương Hiểu Đồng gật đầu: “Vậy nội dung của cuộc họp lát nữa là?”

“Nói về dự án mới, cô đừng nói cho bọn họ biết, ai cũng không được.”

Phương Hiểu Đồng xuất thân từ một trường học danh giá, lại là do Mộ Cẩm Vân tự tay chỉ điểm, cô tự nhiên biết đây không phải chuyện đùa: “Tôi biết rồi tổng giám đốc Vân.”

“Được rồi, đi vào làm việc đi! Chờ lát nữa người của Tổng giám đốc Kim Hiền sẽ đến, đến trưa cô đặt trước một phòng bao cho họ đi.”

“Vâng, tổng giám đốc Vân.” . Ngôn Tình Sắc

An Kim Hiền đến lúc chín rưỡi, Mộ Cẩm Vân cùng cô ấy gặp măt trước, đến mười giờ hai người cùng đến phòng họp.

Mộ Cẩm Vân đi đứng không tiện, chỉ có thể ngồi nói.

“Hôm nay tổ chức cuộc họp này chủ yếu là vì tình huống khẩn cấp xuất hiện hôm qua. Bởi vì thông tin của dự án bị tiết lộ cho nên chúng tôi định tạm dừng việc thu mua lại, dự án bên đó cũng tạm thời ngưng lại. Thông tin bị tiết lộ do ai làm, chúng tôi đã có chứng cứ, hy vọng người kia có thể tự mình đến tìm tôi và tổng giám đốc Kim Hiền đầu thú, chúng tôi sẽ khoan hồng.”

Lúc Mộ Cẩm Vân nói những lời này, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười nhưng ánh mắt toàn bộ đều là lãnh ý sắc bén.

Cô và An Kim Hiền nhìn nhau một cái, sau đó lại tiếp tục nói: “Lần này, chúng tôi định sẽ tiến hành một dự án mới trước…”

Sau khi ra khỏi phòng làm việc, thông tin Phương Hiểu Đồng tra được gửi đến hộp thư của cô.

An Kim Hiền đẩy cô vào phòng làm việc: “Cô có tin tức gì không?”

Mộ Cẩm Vân mở khóa, bấm vào email: “Đây là kết quả mới điều tra được, xem ra là người bên tôi.”

Hôm qua lúc xảy ra chuyện, An Kim Hiền cũng để cho người âm thầm điều tra, nhưng không tra ra điều gì khác thường.

Mộ Cẩm Vân mở tệp tài liệu ra: “Người này là một tổ trưởng, tháng trước cậu ta mới đi sòng bạc Macao, thua không ít tiền.”

An Kim Hiền nhìn nhìn: “Giờ cô định thế nào?”

“Tôi định tìm người ra đầu thú, nhưng mà cái người này không thể do chúng ta tìm thấy, phải là Tề Hà tự mình đầu thú, nếu không người phía sau sẽ có cảnh giác.”

“Nếu là người của bên cô, vậy cô tự xử lý ổn thỏa đi.”

Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Cô cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cô câu trả lời.’

An Kim Hiền cười một tiếng: “Những chuyện thế này không phải là chưa gặp bao giờ, đâu phải lỗi của cô chứ.”

Mộ Cẩm Vân thở dài: “Trước kia Phương Duệ quá lười, bên nhân sự chắc phải chỉnh đốn nghiêm ngặt lại.”

An Kim Hiền nghe không nhịn được bật cười: “Tổng giám đốc Phương này của các cô thật đúng là phi phàm.”

Mộ Cẩm Vân bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi đặt một phòng bao ở Vân Thiên, Tổng giám đốc Kim Hiền nể mặt đến ăn một bữa đi?”

“Tổng giám đốc Lâm tự mình nấu cơm tôi không dám ăn chứ cơm cậu mời, tôi vẫn nhận nổi.”

“Vậy đi thôi!”

“Muốn tôi giúp không?”

“Tổng giám đốc Kim Hiền không phiền là được.”

Chắc là do tình bạn của những cô gái khó mà giải thích được, lúc Mộ Cẩm Vân cùng An Kim Hiền chung đụng cảm thấy hai người có rất nhiều điểm tính cách tương đồng.

Tổng cộng hơn hai mươi người, Phương Hiểu Đồng đặt một phòng bao lớn, ba bàn.

Bởi vì buổi chiều còn phải đi làm nên trên bàn ăn không có rượu.

Thức ăn vừa được mang tới thì cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra.

Mộ Cẩm Vân ban đầu không có chú ý lắm, cho đến khi An Kim Hiền đưa tay vỗ nhẹ vào cô, cô mới khó hiểu ngẩng đầu nhìn sang.

Vừa nhìn liền thấy Tống Lâm, cô ngẩn cả người: “Tống Lâm?”

Cô kêu một tiếng Tống Lâm, một số người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông nọ đi thẳng đến bên người cô, Phương Hiểu Đồng rất tự giác ôm cái ghế tránh ra, nhường vị trí bên trái của Mộ Cẩm Vân cho Tống Lâm.

Này còn chưa tính đến, khoảng cách giữa cô ấy và Tống Lâm bằng một chỗ ngồi mới yên lòng.

Thật may bàn này của bọn họ không nhiều người, nếu không những người khác chắc chắn sẽ thiếu chỗ.

“Tổng giám đốc Kim Hiền không ngại tôi ăn cơm chùa chứ?”

Tống Lâm ngồi xuống nhìn An Kim Hiền một cái.

An Kim Hiền cười cười: “Đây cũng không phải tôi trả tiền nha.”

Mộ Cẩm Vân hơi bó tay: “Sao anh lại đến đây?”

“Cơm chùa.”

Anh mới nói xong thì phục vụ đem lên một bộ chén dĩa mới.

Bởi vì có Tống Lâm tôn đại phật tự nhiên ghé đến, những người cùng bàn với Mộ Cẩm Vân, trừ An Kim Hiền đều ăn trong lo sợ cả một buổi.

Nhưng mà trước giờ Tống Lâm ăn cơm cũng chẳng nói lời nào, không khí mặc dù có hơi lúng túng nhưng vẫn có thể chịu được.

Trên bàn có một con cá Osmanthus rất thơm, Tống Lâm cẩn thận gặp con cá vào chén, cúi đầu tỉ mỉ lóc hết xương sau đó mới bỏ lại vào chén của Mộ Cẩm Vân.

Anh làm mọi thứ vô cùng tự nhiên, tự như đã sớm là thói quen.

Sau khi gắp cá, anh lại hỏi cô: “Muốn ăn gì nữa không?”

An Kim Hiền ngồi một bên cong môi cười: “Tổng giám đốc Lâm, tôi thấy anh không phải đến ăn cơm chùa đi, là tới phát cơm chó mới đúng.”

Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ: “Tự em gắp được mà.”

Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô: “Tay anh dài.”

Thấy anh chẳng thèm kiêng kỵ gì, An Kim Hiền nghiến răng, cảm thấy răng mình có chút chua.

Thật may quá trình phát cơm chó này cũng không kéo dài quá lâu, Tống Lâm phải nhận một cuộc điện thoại, sau đó khai báo vài câu với Mộ Cẩm Vân rồi rời đi.

Lúc anh đi rồi căn bản cũng chẳng ăn được bao nhiêu món.

An Kim Hiền nhìn rồi lại nhìn, không nhịn được đùa một câu: “Tổng giám đốc Lâm không phải là đặc biệt chạy đến khoe ân ái chứ hả?”

Mộ Cẩm Vân đang ăn cơm nghe vậy mém sặc, nghiêng đầu nhìn cô: “Tổng giám đốc Kim Hiền, tôi đang ăn cơm, đừng cười nhạo tôi.”

Cô nói xong câu đó mặt cũng đỏ bừng.

Sau giờ ăn trưa, Mộ Cẩm Vân quay lại Thụy Hiên há miệng chờ sung rụng.

Quả nhiên chẳng bao lâu thì có người đến gõ của phòng Mộ Cẩm Vân.

Phương Hiểu Đồng dẫn theo một người đàn ông đi vào: “Tổng giám đốc Vân, đây là Lưu Chí Đào, cậu ta nói có liên quan đến chuyện tiết lộ thông tin mật, cậu ấy có lời muốn nói với cô.”

Mộ Cẩm Vân nhìn Phương Hiểu Đồng: “Tôi biết rồi, thư ký Phương, cô ra ngoài trước đi.”

Phương Hiểu Đồng hiểu rõ, nhấc chân đi ra.

Cử đóng lại, trong phòng làm việc chỉ còn cô và Lưu Chí Đào.

Mộ Cẩm Vân cười một chút: “Cậu biết những chuyện gì? Nếu xác minh đó là thật, công ty sẽ cho người tố cáo một khoản tiền thưởng.”

Lưu Chí Đào nghe thấy có thưởng tiền mới đi lên, đem chuyện mình biết kể ra: “Tổng giám đốc Vân, vài ngày trước, tôi nhìn thấy Trương Dũng sao chép tài liệu gì đó trong máy của đội trưởng Vinh, cậu ta bị tôi bắt gặp thì hoảng loạn chạy trốn.”

“Cậu nói thật?”

“Thật trăm phần trăm! Tôi lấy nhân cách của mình đảm bảo, nếu có nửa lời giả dối sẽ bị sét đánh…”

“Được ròi, chuyện này tôi sẽ cho người đi điều tra, cậu cứ ra làm việc tiếp đi.”

Lưu Chí Đào còn muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt Mộ Cẩm Vân chỉ đành gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Vân.”

Sau khi Lưu Chí Đào đi ra, Phương Hiểu Đồng mới tiến vào.

“Tổng giám đốc Vân?”

“Cô đi điều tra Trương Dũng cho tôi.”

Mộ Cẩm Vân vừa nói, lại dừng một chút: “Nhìn thử xem trong máy tính của cậu ta có tài liệu về hạng mục của công ty không. Nếu có thì cô tự biết phải làm thế nào chứ.”

Phương Hiểu Đồng gật đầu: “Tôi biết tổng giám đốc Vân.”

“Tốt, đi làm việc đi.”

Đợi Phương Hiểu Đồng đi khỏi, Mộ Cẩm Vân gọi cho An Kim Hiền một cuộc điện thoại.

Buổi tối Tống Lâm đến đây đón cô, cuối tháng mười một thời tiết của thành phố A đã chuyển lạnh, Mộ Cẩm Vân bị anh bọc như một cái bánh chưng rồi mới đẩy ra ngoài.

Sắp vào tháng mười hai, bó bột trên chân Mộ Cẩm Vân cuối cùng cũng được tháo ra, nhưng mà đùi phải của cô vẫn không thể dùng sức, cho nên vẫn phải phụ thuộc vào cây nạng và xe lăn.

Bởi vì chân cô gãy xương, cô không thể đến tham dự lễ kỷ niệm mười hai năm thành lập của Samsung.

Sáu giờ tối, Tống Lâm lại ở trong bếp nấu bữa tối.'