“Tổng giám đốc Vân, cuộc gặp mặt trao đổi tại thành phố Đà Nẵng vào thứ ba tới...”
Nghe được lời của Phương Hiểu Đồng, cô sửng sốt một chút: “Cô giúp tôi sắp xếp một chút vậy, cố gắng rút ngắn thời gian lại.”
“Được ạ, vậy tôi đi ra ngoài làm việc trước.”
“Ừ.”
Phương Hiểu Đồng đáp một tiếng, cười rồi xoay người đi ra ngoài.
Người đi rồi, Mộ Cẩm Vân mới nhớ ra món quà cô mang về vẫn chưa được đưa tặng, cô đành phải bấm số nội bộ để gọi Phương Hiểu Đồng vào lại.
“Tổng giám đốc Vân ạ?”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Phương Hiểu Đồng đẩy cửa bước vào, Mộ Cẩm Vân đưa cho cô một túi quà để ở bên cạnh: “Đây là quà tôi mang về, cô giúp tôi phân ra cho các vị quản lý và trưởng phòng một chút.”
Nói xong, cô cầm một phần quà một mình mang về đưa cho cô ấy: “Đây là quà dành tặng cô.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Vân.”
Mộ Cẩm Vân nở nụ cười: “Cô đi làm việc đi, khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi.”
Một ông chủ như Phương Duê này thật sự thuộc Phật hệ, khoảng thời gian không có cô, đoán chừng là có không ít việc đều bắt Phương Hiểu Đồng đi làm rồi.
Phương Hiểu Đồng cũng không dễ dàng gì, mới ở bên cô hơn ba tháng, còn chưa đến nửa năm, liền bận nhiều việc đến như vậy.
Từ lúc Mộ Cẩm Vân trở lại đi làm đến bây giờ, nguyên cả một buổi sáng không có lấy một ngụm nước, nếu như Phương Hiểu Đồng không vào nhắc nhớ cô đã đến giờ ăn trưa, cô còn không biết hóa ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.
Cô nghỉ phép hơn hai mươi ngày, trên bàn chất đống văn kiện cần ký.
Cô thật không dễ dàng gì mới đọc hết, khi xem giờ thì hóa ra đã là mười hai giờ rưỡi.
Vào lúc cửa bị gõ, cô còn tưởng là Phương Hiểu Đồng, ấn huyệt thái dương cũng không mở mắt ra: “Tiến vào đi.”
“Chị Mộ Cẩm Vân.”
Khi nghe thấy giọng nói của Triệu Nguyệt Anh, Mộ Cẩm Vân ngẩn ra một lúc, nhanh chóng bỏ tay xuống: “Sao cô lại ở đây?”
Triệu Nguyệt Anh đặt chiếc bình giữ nhiệt trong tay đến trước mặt cô: “Lần trước khi cô kết hôn tôi còn chưa hết ở cữ, cho nên không trò chuyện nhiều được với cô, bây giờ ở cữ xong rồi, tôi liền suy nghĩ việc đến đây gặp cô.”
Cô ấy vừa nói vừa gỡ túi ra: “Tôi hầm cho cô canh quả sung, khẩu vị của cô chắc là vẫn chưa thay đổi đúng chứ?”
Mộ Cẩm Vân có chút cảm động, ngửi thấy mùi thơm nồng, nhướng mày mà cười lên: “Cô đến đây, tổng giám đốc Duệ có biết không?”
Triệt Nguyệt Anh có chút xấu hổ: “Anh ấy biết.”
Triệu Nguyệt Anh vừa rót canh vừa hỏi cô: “Chuyện của công ty vô cùng nhiều có đúng không?”
“Cũng được, chỉ là nghỉ phép hơn hai mươi ngày, có mấy việc vốn dĩ không cần gấp cũng chất thành một đống rồi.”
Triệu Nguyệt Anh từng là thư ký của cô, nên đương nhiên biết Mộ Cẩm Vân có nói thật hay không.
Cô nhớ mấy ngày trước Phương Duệ gọi điện thúc giục Mộ Cẩm Vân trở về làm việc, trong lòng làm thấy có chút ngượng ngùng: “Chị Mộ Cẩm Vân một khi bận việc liền quên ăn cơm, vẫn là sau này để cho thư ký Đồng đặt đồng hồ báo thức cho chị đi.”
Sau khi nghĩ ngợi, cô vẫn cảm thấy không ổn: “Tôi cảm thấy có lẽ bảo thư ký Đồng mua bữa trưa cho cô, như vậy cô còn có thể nhớ ăn cơm.”
Mộ Cẩm Vân mới vừa rồi không cảm thấy đối, hiện tại lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng liền kêu lên vài tiếng.
Cô nhận lấy đôi đũa từ trong tay của Triệu Nguyệt Anh: “Chút chuyện này cô vẫn còn nhớ đến bây giờ.”
Triệu Nguyệt Anh bật cười: “Rõ ràng là Mộ Cẩm Vân không hề thay đổi chút nào.”
Hai người đã không gặp nhau bốn năm năm, lúc đầu khi cô trời đi, thực ra Triệu Nguyệt Anh cũng mơ mơ hồ hồ mà cảm nhận đương, chỉ là lúc đó cô sợ bản thân sẽ phá hỏng kế hoạch của Mộ Cẩm Vân, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Không lâu sau khi Mộ Cẩm Vân rời đi, một ngày nọ Tống Lâm đột nhiên gọi cô vào căn phòng, hỏi cô rằng Mộ Cẩm Vân đã đi đâu.
Cô nói cô không biết, Tống Liên còn không tin.
Cô nhớ đến buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm đó khi Tống Lâm kết hôn với Hạ Như Mộng, trong lòng liền cảm thấy không cam thay cho Mộ Cẩm Vân.
Tống Lâm lại hỏi, lần đầu tiên cô trở nên to gan đến mức như vậy mà mỉa mai: “Tổng giám đốc Lâm ngài mà cũng không biết, tôi làm sao có thể biết được đây?”
Sau đó Tống Lâm cũng không tiếp tục tìm cô nữa, cô dần dần bắt đầu tiếp quản một số công việc trước đây của Mộ Cẩm Vân.
Lại thêm sau đó, cô gặp được Phương Duệ, rồi kết hôn, rời khỏi Samsung.
Ngay từ lúc bắt đầu, cô thực sự cảm thấy Mộ Cẩm Vân xứng với Tống Lâm, quá sức hợp, không cần biết thế giới bên ngoài có đồn đại như thế nào, cô cũng tin chắc hai người sẽ đến được với nhau, nhưng mà sự xuất hiện của Hạ Như Mộng đã hoàn toàn đập tan suy nghĩ ngây thơ của cô.
Triệu Nguyệt Anh làm sao cũng không ngờ được, qua năm năm, hai người vậy mà kết hôn luôn rồi.
Vào lúc mới nghe được tin này, liền lập tức không kìm được mà bật khóc.
Cô là một đứa sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, đi theo bên cạnh Mộ Cẩm Vân, cái gì cũng là do Mộ Cẩm Vân chỉ dạy, Mộ Cẩm Vân đối với Mộ Cẩm Vân mà nói, là người cố vấn ở nơi làm việc của mình, liền ngay cả Phương Duệ luôn bắt bẻ cũng hiếm có mà khen Mộ Cẩm Vân.
Về phần chuyện năm đó của Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm, cô thấy được bảy tám phần, một màn kia vào bốn năm trước, cô đã từng hoài nghi rốt cuộc tình yêu là gì.
Là tiền sao?
Hay đó chỉ là khoảnh khắc hoan lạc giữa nam nữ?
Cho đến hiện tại, cô cuối cùng biết được rồi.
Những người nên ở bên nhau, cuối cùng cũng sẽ về bên nhau.
Thấy cô không nói lời nào, Mộ Cẩm Văn không khỏi nhướng mày lên: “Làm sao vậy?”
Triệu Nguyệt Anh tỉnh tảo lại, lắc lắc đầu: “Không có, tôi chỉ nhớ lại những ngày lúc trước ở bên cạnh cô mà thôi.”
“Những ngày ở bên cạnh tôi có cái gì đáng nhớ chứ?”
Mộ Cẩm Vân cười một cái: “Khi đó vô cùng bận rộn thường xuyên tăng ca, mấy lần cô còn không phải là ngủ gật trong cuộc họp sao?”
Triệu Nguyệt Anh có chút mếu máo: “Hồi còn đi học tôi ngủ rất nhiều, cho nên lúc mới đầu có chút không quen.”
Cô uống một ngụm canh: “Sau này cô ở đây với Phương Duệ chứ?”
Triệu Nguyệt Anh gật đầu: “Ừ, ba mẹ anh ấy đều ở nước ngoài.”
“Như vậy cũng khá tốt.”
“Mộ Cẩm Vân, sau này cô đi đâu vậy?”
”Hòa Bình.”
Cô vừa nói liền hơi ngưng lại: “Cô còn nhớ tôi đã bị bắt cóc một lần không? Lần đó tôi bị đưa vào núi, đụng phải Hứa Thanh Nga, sau đó để lại thông tin liên lạc.”
“Lúc đó khi tôi đi chính là cô ấy lái xe đến đón tôi.”
Hòa Bình cách Thái Nguyên gần ngàn dặm, Hứa Thanh Nga tự mình lái xe đến đón cô ấy, người của Tống Lâm đương nhiên tra không ra.
“Chẳng trách được.”
Triệu Thanh Nga kinh thán một câu: “Tổng giám đốc Lâm đã tìm cô rất lâu.”
Mộ Cẩm Vân cười cười: “Tôi cố ý khiến anh ấy tìm không được.”
Qua bao nhiêu năm, bây giờ nhắc lại chuyện xưa, cô cũng đã buông tay.
Triệu Nguyệt Anh đợi cô ăn cơm xong rồi rời đi, cô ấy vẫn luôn như vậy, tuy rằng không nói nhiều, nhưng từ trước tới này đều luôn làm những việc chu đáo nhất
Nhìn thấy cô mở cửa rời đi, Mộ Cẩm Vân dựa lưng vào ghế, nhớ tới lúc cô rời đi, không biết khi bản thân đột nhiên biến mất, Triệu Nguyệt Anh có sẽ cảm thấy khổ sở hay không.
Một lúc lâu sau, cô lắc lắc đầu.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chuyện của lúc trước không nhắc tới nữa.
Tối nay có một bữa tiệc, Phương Hiểu Đồng đã chuẩn bị váy dự lễ cho cô rồi.
Mộ Cẩm Vân thay quần áo ở công ty rồi đi đến bữa tiệc, đây là một bữa tiệc tầm trung, những người có địa vị lớn không đến nhiều.
Cô ngoại trừ giữ vị trí CEO của công ty Hồng Ngọc, còn là vợ của Tống Lâm, có thể nói, buổi tối ngày hôm nay, địa vị của cô là lớn nhất.
Mộ Cẩm Vân cùng Phương Hiểu Đồng bước vào, người tổ chức liền bước đến chào đón bọn họ: “Bà Vân!”
“Tổng giám đốc Chu Hoa, đã lâu không gặp.”
Hiện tại, cô đã quen với thân phận “Bà Vân” của mình.
Một tiếng “Bà Vân” này của Chu Hoa, dẫn tới không ít người đều nhìn lại.
Rất nhanh, liền có một số người mà Mộ Cẩm Vân không quen tiến tới chào hỏi.
Cô cũng không thể đối đãi khác biệt, chỉ có thể gật đầu với từng người một mà mỉm cười đối phó.
Đột nhiên, có người gọi cô một tiếng: “Bà Tống, tổng giám đốc Lâm đến tìm cô kìa!”
Người mở miệng là tổng giám đốc mới được bổ nhiệm của ngân hàng Việt Nam, trên mặt của cô ấy tràn đầy ý cười, mặc dù mang tính chất trêu chọc, nhưng lại không có một chút ác ý nào.
Mộ Cẩm Vân hơi sững người, khẽ nghiêng đầu, quả thật liền thấy được Tống Lâm.
Cô khẽ nhướng mày, người đàn ông đã bước đến trước mặt của cô: “Không quen anh sao?”
Mộ Cẩm Vân có chút muốn khóc: “Làm sao anh lại đến đây?”
“Bà Tống đến, tôi đương nhiên cũng phải đến rồi.”
Tống Lâm tham gia vào một bữa tiệc rượu như này, quả thực là chuyện khiến cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
Mộ Cẩm Vân liếc anh một cái, ngại vì có nhiều người cô cũng không tiền nói cái gì.
Có điều sau khi Tống Lâm đến, số người lạ tiến lên bắt chuyện liền ít đi rất nhiều, Mộ Cẩm Vân cũng coi như được nhẹ nhõm hẳn.
Lần đầu tiên hai vợ chồng xuất hiện trước công chúng sau khi kết hôn, không ai ngờ được là lại vào một dịp như thế này.
Ở Hà Nội ai mà không biết, Tống Lâm cái người này, đã nhiều năm như vậy, cũng không thấy anh ta tham dự bữa tiệc chiêu đãi nào.
Những bữa tiệc mà anh tham dự trong cả một năm, được năm lần đã đủ để coi như là nhiều rồi.
Lễ kỷ niệm của Samsung liền đi một lần, cuộc họp thường niên của Samsung lại đi được một lần, nghĩ thôi cũng biết, Tống Lâm đến những bữa tiệc như thế này đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hôm nay Tống Lâm đến vì cái gì, ở đây không có ít người đuề biết là bởi vì Mộ Cẩm Vân.
Nhiều người đã nhiều năm như vậy cũng không có cơ hội gặp mặt Tống Lâm, không ngờ tối nay lại có thể n thấy được Tống Lâm.
Bởi vì Tống Lâm đã đến, Mộ Cẩm Vân sớm rời khỏi bữa tiệc, đám người trong yến tiệc cũng không dám nói lời nào.
Sau khi lên xe, Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn vào người đàn ông ở bên cạnh: “Không phải anh nói đêm nay anh cũng phải tăng ca sao?”
Vào buổi trưa ngày hôm nay cô gọi điện thoại cho anh nói rằng cô phải đến tham gia một bữa tiệc, Tống Lân lúc đó nói rằng buổi tối anh cũng phải tăng ca, cô vốn dĩ còn tính hỏi anh có muốn đi cùng hay không, kết quả nghe được anh nói như vậy, cô liền không hỏi nữa, không ngờ được, anh vậy mà đi đến.
Nghe thấy lời cô nói, Tống Lâm khẽ hừ: “Tăng ca cũng không phải tăng thêm một đêm.”
Anh nói rất có đạo lí, Mộ Cẩm Vân không có cách nào phản bác: “Anh nói đúng lắm.”
Cô nói xong, đột nhiên nhớ ra cái gì: “Lễ kỷ niệm của Samsung sắp đến rồi đúng chứ?”
“Ừ.”Anh đáp lại một tiếng, nhưng rõ ràng là anh không cảm thấy hứng thú với vấn đề này.
Mộ Cẩm Vân cũng không tiếp tục hỏi nữa: “Hôm nay Triệu Nguyệt Anh mang canh đến cho tôi.”
”Cô ta không có việc gì lại mang canh gì đến cho em?”
Tống Lâm đột nhiên cau mày lại.
Cô khẽ nhướng mày: “Cô ấy hầm canh, thuận tiện mang đến cho em, không được sao?”
Anh cười lạnh một cái: “Bốn năm không gặp, tình cảm của mấy người trái lại rất tốt.”
Anh nhớ lại bốn năm trước vào lúc Mộ Cẩm Vân vừa mới rời đi, anh tìm đến Triệu Nguyệt Anh, nhưng bị cô ta châm chọc cho một câu.
Tống Lâm lại nhớ đến trước đây khi hai người đi, bọn họ luôn tụt lại ở phía sau nói điều gì đó anh không nghe được.
Càng nghĩ, sắc mặt của anh càng biến đen."