Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 137




Vài chiếc trực thăng màu đen đang bay trên không từ từ hạ cánh xuống, mấy chục người mặt áo đen bước ra trên tay còn cầm theo khẩu súng chĩa về phía Triệu Tịch và đám người của hắn, đi theo còn có Hồ Cảnh, Triệu Tịch tức giận quát: "Các ngươi đây là có ý gì? Muốn tạo phản à?"

Đám người bên kia không ai nói gì, trong chốc lát đã nghe một giọng nói khác cất ra vô cùng nam tính: "Triệu Tịch, ngươi nói ai tạo phản?"

Câu này vừa dứt, đám thuộc hạ của Triệu Tịch đều bủn rủn tay chân quỳ rạp xuống khấu đầu, hắn cũng sợ hãi quỳ xuống, là ông chủ, tại sao ông chủ lại xuất hiện ở đây?

Tần Liệt nhìn người đàn ông cuối cùng bước ra từ trực thăng, thân hình cao ráo, ngũ quan hoài hòa, mặc bộ âu phục đen tuyền còn khoác thêm chiếc áo cùng màu dài tới đầu gối trên đôi vai. Mỗi bước chân như mang theo một sức mạnh vô hình khiến người người trông thấy đều vô cùng khiếp sợ, tuyệt nhiên không ai dám đến gần.

Hắn chính là Ứng Long. Kẻ mà Dịch Kính Đình nhiều năm qua luôn nơm nớp lo sợ.

Tần Liệt không còn thời gian để quan tâm đến người đàn ông tên Ứng Long này, hắn qua bên cạnh Trần Nhược Quân ôm cô vào lòng, không ngừng lay lay cơ thể cô. "Quân Nhi, tỉnh lại đi, chúng ta không sao nữa rồi, chúng ta được cứu rồi. Quân Nhi, em nghe anh nói gì không, Quân Nhi..."



Ứng Long tạm thời không để ý đến Tần Liệt, hắn đi qua đứng trước mặt Triệu Tịch, đạp một chân lên vai hắn, khom người gác cánh tay ngang đầu gối, trưng cho bộ mặt Diêm Vương hỏi tội, nói: "Ai cho ngươi cái gan thay ta hành sự?"

Hắn từ từ ngẩng mặt nhìn lên, sợ đến giọng cũng run. "Ông chủ hãy nghe tôi nói, tôi chỉ là muốn giúp ông chủ mau chóng báo được thù..."

Tới lời còn còn chưa nói hết, hắn đã bị Ứng Long đá cho một cước văng ra mấy mét, không hề có thái độ tức giận hay hung dữ, chỉ lạnh lùng nói: "Ta thấy ngươi muốn báo thù cho cánh tay đã bị chặt đứt của ngươi thì có."

Triệu Tịch cố gắng bò dậy, nói: "Không phải đâu ông chủ, tôi thật sự muốn báo thù cho ngài."

"Thù là của ta, không mượn ngươi nhúng tay vào."

"Thuộc hạ biết, chỉ là thuộc hạ sợ Dịch Kính Đình sẽ..."

"Câm miệng." Ứng Long kiềm chế nóng giận. "Mạng của Dịch Thừa Phong và Dịch Kính Đình là của ta, ta muốn giết...ngươi nghĩ chúng có thể sống đến ngày hôm nay sao?"

"Ông chủ."

"Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi giải thích thêm gì nữa, hôm nay ngươi hại một người vô tội phải chết oan uổng, ngươi nói xem ta phải đền mạng cho cô gái đó như thế nào đây?"

Triệu Tịch nghe xong sợ tái mặt, Ứng Long xưa nay làm việc chỉ giết những kẻ cần giết tuyệt đối không hại đến người vô tội, hắn biết người đàn ông này rất có thể sẽ giết hắn nên bò tới mũi giày của Ứng Long dập mạnh đầu cầu xin: "Ông chủ tha mạng, tôi biết lỗi rồi, lần sau tôi sẽ không dám nữa..."



"Còn có lần sau?"

"Không, không có. Tuyệt đối không có. Ông chủ hãy tha cho tôi lần này."

Nhưng chẳng qua Ứng Long không thèm nể tình, nói: "Người đâu, chẳng lẽ còn đợi ta ra tay?"

Hai người đàn ông lập tức qua tới, Triệu Tịch mặt trắng bệch. "Ông chủ ông không thể tuyệt tình như vậy được, nói gì đi nữa cánh tay này của tôi cũng là vì ông mà bị chặt xuống, ông không thể lấy cớ tùy tiện giết tôi được."

Nghe xong câu này sắc mặt của Ứng Long đã lập tức thay đổi. "Triệu Tịch, để ta nhắc lại một chuyện cho ngươi nhớ, hơn hai mươi năm trước ngươi nam cải nữ trang trà trộn vào nhà họ Dịch mạo danh làm bảo mẫu sau đó bắt cóc Dịch Thừa Phong về đưa cho ta, An Kỳ giả vờ quay về rồi lén đưa tên tiểu tử đó chạy trốn, ta cho ngươi dẫn người đuổi theo đã không bắt được người thì thôi còn giết chết một người đàn ông vô tội tên Lâm Tích. Sau một khoảng thời gian Dịch Kính Đình bắt được ngươi, vì ngươi dùng cánh tay này bế Dịch Thừa Phong đi và cũng chính cánh tay này đã nổ súng bắn chết Lâm Tích cho nên ông ta mới chặt nó xuống. Ngươi nên nhớ, ta không hề kêu ngươi nam cải nữ trang đi bắt cóc Dịch Thừa Phong, ta kêu ngươi đuổi bắt An Kỳ chứ không có kêu ngươi giết người, Dịch Kính Đình chặt tay ngươi là còn nhẹ đó. Không sợ nói cho ngươi biết lúc đó ta còn muốn giết ngươi nữa kìa, ta đã từng nói làm việc cẩn thận tuyệt đối không hại người vô tội nếu không sẽ mạng đền mạng. Khi xưa ta nể tình ngươi gắn bó với ta nhiều năm nên đã bỏ qua cho ngươi một lần, bây giờ ngươi hại thêm một người ta sẽ không tha cho ngươi nữa, tuy không phải do ngươi trực tiếp giết nhưng ngươi cũng không thoát khỏi liên quan đâu."

Triệu Tịch kinh hãi trước khuôn mặt lạnh lẽo không một mảng tình của hắn, sợ đến chân tay mềm nhũn quỳ dập đầu dưới đất: "Đừng mà ông chủ, tôi sai rồi, tôi biết sai thật rồi, ông tha cho tôi đi, tôi tuyệt đối không dám nữa." Nhưng vô dụng, Ứng Long dùng mắt ra lệnh một cái hai tên thuộc hạ đã lập tức lôi hắn đi xử tử rồi ném xuống biển.

Xong chuyện hắn mới nhẹ nhàng đi qua chỗ Tần Liệt, người nọ lúc này vẫn ôm Trần Nhược Quân gọi cô nghe mà tuyệt vọng. "Quân Nhi, mở mắt ra nhìn anh đi, chúng ta đã không sau nữa rồi..."

Ứng Long cho một tay vào túi quần, nhìn vết thương của Trần Nhược Quân mà nói: "Thì ra ngươi là Tần Liệt sát thủ máu lạnh trong lời đồn, nếu lúc nãy ta đến sớm một chút có lẽ đã có thể cứu được người yêu của ngươi."

"Cô ấy chưa chết."



"Ta biết cô ấy chưa chết, tử huyệt ngươi đã cố ý bắn lệch, tuy giúp cô ấy giữ được tính mạng nhưng có lẽ cả đời này sẽ biến thành người thực vật."

Tần Liệt lúc này mới quay qua nhìn hắn: "Tại sao lúc nãy lại cứu ta?"

"Ta chỉ cần mạng của Dịch Thừa Phong, không cần thiết phải an uổng thêm người vô tội. Tần Liệt, ta nể ngươi là một người có bản lĩnh, cũng không muốn làm khó dễ ngươi, hãy trở về mà bảo vệ cho thiếu gia của ngươi cho thật tốt, đừng để tên tiểu tử đó rơi vào tay của ta, bằng không ta sẽ khiến tên tiểu tử đó nợ mạng phải trả bằng mạng."

Tần Liệt không nói thêm gì nữa, hắn bế Trần Nhược Quân lên rời đi, Ứng Long đứng nhìn theo bóng lưng xa xôi của hắn khẽ thở dài một tiếng.

Người đàn ông này bề ngoài thì có vẻ mới 28 tuổi, nhưng thật ra là đã 47 tuổi rồi, chỉ có điều là nhan sắc lão hóa ngược, mãi mãi dừng lại ở độ tuổi thiếu niên chững chạc, mái tóc đen nhánh không thấy một sợi tóc trắng, dung mạo dịu dàng mềm mại hoàn toàn không tìm ra được nếp nhăn, cho dù là Dịch Thừa Phong cũng không thể so sánh được với nhan sắc này.

Tần Liệt đưa Trần Nhược Quân đến bệnh viện gần nhất, hắn sốt ruột đứng ngồi không yên bên ngoài phòng cấp cứu, Quân Nhi của hắn sẽ không chết, phát súng lúc đó hắn đã canh rất kĩ, vẫn chưa quá hai tiếng đồng hồ cô chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, trước giờ Tần Liệt chưa từng tin vào thần linh, nhưng lần này hắn đã chắp tay cầu nguyện, cầu cho cô bình an vô sự, nếu cô thật sự xảy ra chuyện hắn nhất định sẽ sống không nổi.