Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 89






Trái tim hắn thầm chết lặng, không biết nên nói gì nữa, lấy lại chiếc áo rồi khoác lên người cho cô một lần nữa, vốn dĩ hắn muốn mặc vào cho cô xem để cô khỏi cảm thấy tổn thương nhưng gió lạnh như thế này hắn lựa chọn bảo vệ sức khỏe cho cô, sau đó nhìn cô trông rất giống đang suy nghĩ, ánh mắt một hồi trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Vy Nhi, nếu như bây giờ tôi nói…tôi là một dã chủng, cô có gớm ghiếc tôi không?”
“Dã chủng?”
Hắn cho một tay vào túi quần, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đi ra sau cô, không muốn để cô nhìn thấy ánh mắt bi thảm mà hắn vẫn luôn che giấu, cân nhắc kỹ lại chuyện hắn muốn nói một lần nữa, cuối cùng nhắm mắt thở dài, cánh môi chậm rãi hoạt động:

“Hơn 20 năm về trước, mẹ tôi là một nữ chủ tịch người cầm quyền lớn nhất trong công ty, một lòng lo cho sự nghiệp không hề nghĩ đến chuyện tình riêng, mẹ tôi rất xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi bà ấy nhưng bà ấy không chọn ai hết, vì điều này lại có không ít người nói mẹ tôi ra vẻ làm giá, cũng có không ít người ganh ghét, họ lên kế hoạch âm mưu bỏ thuốc mẹ tôi rồi cùng nhau thay phiên c**ng bức bà ấy, chụp hình quay clip lại đăng lên weibo, hủy hoại thanh danh của bà ấy.

Trong khoảng thời gian đó mẹ tôi bị ám ảnh tâm lý rất nặng, cho đến khi biết bản thân mang thai, nhiều người khuyên bà ấy hãy phá bỏ tôi, nhưng bà ấy nhất quyết không chịu, nói tôi chỉ là một sinh mạng vô tội, chấp nhận sinh tôi ra, tôi lớn lên trong vòng tay bảo bọc của mẹ, hoàn toàn không hề biết ba ruột của mình là ai.

Những chuyện này tôi vốn không biết, tất cả là Lệ gia kể lại cho tôi nghe, mẹ tôi và ba của Camy là bạn tốt thời còn đi học, vào năm tôi 10 tuổi bà ấy không may bị bệnh, bác sĩ không cứu được nên đã qua đời, Lệ gia không chê tôi là dã chủng, nên đã giúp đỡ tôi kể từ lúc tôi chỉ còn một thân một mình trên thế gian này, hôn ước của tôi và Camy đã bắt đầu từ lúc cả hai còn nằm trong bụng mẹ, cho nên tôi thật sự là một tên dã chủng.


Nghiêm Thần nói xong quay lại nhìn cô, khẽ cười một cái, trong nụ cười còn mang theo sự bi thương, không khác nào một nụ cười khổ.

“Sao rồi? Có phải bây giờ cô cũng thấy tôi rất ghê tởm không?”

Thiến Vy ngây người ra thật lâu khi nghe hắn kể lại, không ngờ quá khứ của Nghiêm Thần lại đáng thương đến như vậy, nếu đem ra so sánh thì những chuyện đã xảy ra với cô còn chẳng bằng một phần bất hạnh của hắn, vậy vì sao cô cứ phải buồn cho số phận của mình chứ?
“Nghiêm Thần, anh đừng bao giờ nghĩ như vậy, tôi không có ý đó, tôi xin lỗi, vì chuyện của tôi mà đã làm anh nhớ lại chuyện đau lòng của mình, là tôi không tốt, tôi xin lỗi…”
Cô còn chưa nói hết câu thì Nghiêm Thần dùng một cái ôm giữ chặt cô trong lòng, hành động bất ngờ này làm Thiến Vy hết sức đờ đẫn, nhất thời trong đầu trở nên trống rỗng không suy nghĩ được gì, thân nhiệt ấm áp cùng với hơi thở nam tính làm trái tim mỏng manh của cô bất giác tan chảy.

Không hiểu vì sao lúc này lại không nỡ đẩy hắn ra, không nỡ từ chối cái ôm dịu dàng của hắn, ngược lại đáy lòng dâng lên một sự khát khao, muốn hắn ôm cô như vậy mãi mãi, mãi mãi ấm áp thuộc về cô, hai con người không hẹn mà cùng chung nhịp đập, chìm đắm trong hương thơm cơ thể của đối phương.

Nghiêm Thần một tay ôm cô, một tay vuốt v e đầu cô hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.

“Đồ ngốc! Ai cần cô xin lỗi chứ, có người biết quá khứ của tôi, không ít thì cũng nhiều, họ thường đem nó nhắc ra để cười nhạo tôi, những chuyện như vậy tôi sớm đã quen rồi, tôi không cần cô nói xin lỗi, tôi chỉ cần cô đừng khóc, chỉ cần cô đừng buồn, đơn giản như vậy cô có làm được không?”
“Sao anh lại tốt với tôi vậy, có thể nói cho tôi biết không?”
Nghiêm Thần chậm rãi thả lỏng cô, đưa ngón tay lau đi giọt lệ quang đang nằm trên má bánh bao của cô xuống, khẽ nói: “Tôi không nói cho cô biết được, bởi vì cô chính là bí mật cả đời này tôi muốn bảo vệ.



Lời nói của hắn không biết chứa bao nhiêu là ẩn ý, mọi thứ xung quanh như chìm vào biển ngọt mật ngào, không còn một tiếng động, khẽ nghe thấy âm thanh của tiếng gió nhẹ nhàng thoảng qua, người không uống rượu nhưng má lại đỏ lên như quả đào, trong đêm đen vô tận cái gì cũng không nhìn rõ được, chỉ có ánh trăng muôn đời tròn vành vạnh là vẫn chiếu sáng lên hai người.

Đom đóm khắp nơi bao quanh hai người như đang ngưỡng mộ một đôi tình nhân, ánh sáng vàng óng chớp chớp một ngày một rực cháy, tựa như thay lời chúc phúc chúng muốn gửi đến, gió đa tình thổi hương hoa lan tỏa, trao đến sự ngọt ngào nhẹ nhàng, tiêu diêu phiêu dạt như mây trời tự do.

.