Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 85-86




85: Đêm Qua Hai Chúng Ta


Sáng hôm sau.
Tại khách sạn Hà Phương.
Qua một đêm phong hoa tuyết nguyệt, Thiến Vy cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, người đàn ông hôm qua ngủ với cô giờ đã không thấy đâu, cô nghiêng đầu qua lại nhìn xung quanh, hình ảnh lu mờ của chiếc đồng hồ treo tường rõ dần.

Định ngồi dậy thì phát hiện cơ thể mình đang trong tình trạng không mặc quần áo, chỉ có tấm chăn lông cừu trắng tuyết là che đắp lại thân thể ngọc ngà bên trong.
Thiến Vy hoảng hốt lấy chăn quấn chặt lại cơ thể, nhìn kỹ lại xung quanh một lần nữa, cô không rõ đây là đâu, trông cách bày trí thì rất giống khách sạn, chuyện gì đã xảy ra cô một chút cũng không nhớ, mà bây giờ cô còn phát hiện trên cơ thể mình xuất hiện rất nhiều vết bầm, thêm nữa chỗ đó còn có hơi đau, lẽ nào…
Đúng lúc này âm thanh cót két của cánh cửa phòng mở ra, tiếng cộp cộp vang lên nghe vô cùng xa lạ, Thiến Vy nhìn người đàn ông lạ mặt đang dần bước tới, cô theo bản năng có sự đề phòng lấy chăn che kỹ lại cơ thể, tập trung dồn sự cảnh giác vào đôi mắt, nhưng ánh nhìn của người nọ hướng về cô hoàn toàn không có sắc dục, chỉ có khinh bỉ.

“Cô tỉnh rồi à.” Phó Hàm Dận cất ra một câu, sau đó ném một chiếc váy màu tím voan qua cho cô, nói: “Mặc rồi cút đi!”
Cô không hề quen người đàn ông này, bắt đầu cảm thấy bất an.

“Anh là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội này của cô làm hắn nhớ lại những lời đêm hôm qua của Dịch Thừa Phong, lúc đó tầm khoảng 3 giờ sáng, hai người đã gặp nhau ở hộp đêm.
“Phó tổng! Món quà mà anh chuẩn bị thật sự làm tôi rất hài lòng, nhưng tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?”
“Là chuyện gì, anh cứ nói đi!”
“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn sau khi cô gái đó tỉnh lại, hãy nói với cô ta, người đêm qua đã ngủ với cô ta là anh!”
“Hả? Tại sao phải làm vậy?”
“Tính tôi trước giờ không thích dính vào những chuyện rắc rối không đâu, tôi nói đến đây không biết Phó tổng đã hiểu ý tôi chưa?”
“Ha! Vậy cũng được! Dịch thiếu gia hợp tác vui vẻ!”
“Được! Hợp tác vui vẻ!”
Hắn kết thúc hồi tưởng, cân nhắc lại một lúc mới nói: “Nếu cô muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, ngày hôm qua, có một nhóm đàn ông lạ mặt dâng cô đến cho tôi, bảo tôi thưởng thức cô sạch sẽ, cô nói xem! Một miếng thịt ngon dâng tới miệng nếu không ăn thì có phải rất ngu không?”
Lời vừa rồi làm mặt Thiến Vy hơi tái, trong lòng dần dần hình thành một nổi sợ, cảm giác hoang mang bao trùm cả đầu óc, môi khẽ run.

“Ý anh là gì, tôi không rõ!”
“Ý của tôi chính là…” Hắn ghé sát cơ thể cô, đôi môi từ từ tìm đến vành tai.

“Đêm qua hai chúng ta…” Giọng điệu gian trá, nhìn giọt mồ hôi lạnh trên trán của cô, khóe môi không khỏi nhếch lên, mang theo ý cười, nói rõ từng chữ.

“Đã xảy ra chuyện phu thê ân ái rồi!”
Thiến Vy như nghe thấy một tiếng sấm nổ bùm bên tai, cả người nhất thời cứng ngắt, khuôn mặt một chút biểu tình cũng không có, cảm giác trong người giống như bị những lời nói kia đẩy rơi từ trên trời xuống đất, đau đớn đến tan xương nát thịt, cô lắc đầu nguầy nguậy.

“Anh nói dối! Anh nói dối! Anh lừa tôi! Là ai đã cho tiền anh lừa tôi?!”
“Tôi lừa cô? Hừ, cô hãy xem lại những vết bầm trên người cô đi! Chúng không biết nói dối đâu!”
“Không thể nào! Anh nói dối! Tôi không tin! Nếu là thật vậy vì sao tôi không nhớ gì hết?!”
“Đó là do cô bị chuốc thuốc nên mới không nhớ gì hết, mà tính ra đêm qua cô cũng nhiệt tình quá đó chứ, tấn công tôi liên tục, làm bao lần cũng nói là không đủ, bây giờ lại làm ra cái bộ dạng đáng thương như bị hại này, đúng là kinh tởm!”
Buông lời sỉ nhục xong hắn cũng bỏ đi, căn phòng sau khi hắn bước ra đã vang vọng lên một âm thanh khóc lóc nức nở cất mãi không ngừng.

Sớm đã biết là Camy hại cô rồi, nhưng không ngờ cô ta lại dùng cách này để hại cô.


Trước kia là bị Dịch Thừa Phong nhìn nhầm rồi c**ng bức, sau đó là bị Lăng Thiên Trì đánh đập đến xảy thai, bây giờ cơ thể lại rơi vào một người đàn ông xa lạ.
Tại sao! Tại sao chứ! Ông trời, ông muốn hành hạ cô như thế nào cũng được! Tại sao lại dùng cách này để trừng phạt cô, chẳng lẽ ông chê những quả báo trước kia cô chịu còn quá nhẹ sao?
Ở Hằng Viễn.
Nắng trưa chói lọi bên bức tường kính, đứng từ trên cao nhìn xuống có thể thấy vô số các tòa nhà cao thấp đồ sộ uy nga, dựng thành nhiều loại kiểu dáng khác nhau hút mắt người đi đường, thời điểm ồn ào nhất là vào giữa trưa, các nhân viên trong công ty cũng được cho đi nghỉ ngơi 15 phút, chỉ có Nghiêm Thần là vẫn miệt mài ngồi làm việc, mười ngón tay linh hoạt bấm vi tính rồi cầm bút viết mấy dòng chữ vào tập tài liệu, bên ngoài trợ lý của hắn là Vương Lỗi mở cửa mang cafe đi vào.
“Sếp! Mời sếp uống cafe!”
“Để đó đi!”
“Bây giờ là giờ trưa, sếp vẫn chưa nghỉ trưa sao?”
“Tôi rất bận!”
Người nọ thấy vậy đặt ly cafe xuống, đứng bên cạnh hắn nói nhỏ.

“Sếp nè, cô người mẫu mà Giang thiếu gia tìm cho sếp, sếp không ưng tí nào sao? Tôi nghe nói cô ta là người mẫu hot nhất hiện nay đó!”.

86: Hộp Bưu Phẩm


Hắn tai nghe, mắt nhìn máy tính, lông mày cũng không thèm nhướng lên. “Kệ cô ta! Hot nhất hiện nay? Cũng chỉ có nhiêu đó! Tôi cần đâu chỉ là nhan sắc, Giang Dục Lâm đưa tới một con đi3m không ra gì, chỉ biết quyến rũ đàn ông, Hằng Viễn của tôi không chấp nhận những cá thể hư đốn đó!”

“Nhưng bây giờ ngoài Lyna ra thì còn người mẫu nào thích hợp hơn nữa!”

“Chuyện đó cậu không cần lo, mà nhắc tới mới nhớ, bản hợp đồng mà tôi kêu cậu gửi cho Tống Hạo cậu đã gửi chưa?”

Người nọ nghe hắn hỏi, sắc mặt bỗng hiện lên sự chột dạ, miệng lưỡi không ngừng ấp úng. “À…tôi…tôi đã gửi nó cho Bạch Kiến Đình rồi!”

Động tác của Nghiêm Thần dừng lại, quay sang nhìn hắn, không rõ là đang có biểu cảm gì, Vương Lỗi tranh thủ lúc hắn còn chưa nổi giận, lẹ làng nói.

“Lần này sếp muốn phạt tôi thế nào cũng được, tôi hoàn toàn không có thiện cảm với cái tên Tống Hạo đó chút nào, trong buổi tiệc ăn mừng hoàn thành dự án Blue Star vào tháng trước anh ta không hề biết nể nang ai, không những giành chỗ ngồi với Bạch Kiến Đình, còn hết lần này đến lần khác nói xấu cậu ấy trước mặt mọi người, tại sếp không ở đó nên không biết thôi, tôi nhịn anh ta lâu lắm rồi, Bạch thiếu gia lương thiện hiểu chuyện bao nhiêu thì Tống Hạo ngang ngược hỗn xượt bấy nhiêu, sếp còn muốn hợp tác với loại người như anh ta, thật không công bằng cho Bạch tiên sinh chút nào!”

“Vì chuyện này mà cậu bức xúc, gửi bản hợp đồng của tôi qua cho Bạch Kiến Đình?”

“Sếp! Bạch tiên sinh là người quan minh lỗi lạc, tốt hơn, đáng tin hơn cái tên Tống Hạo đó gấp trăm lần, sếp hợp tác với cậu ấy đi mà!”

“Nếu tôi đồng ý hợp tác với Bạch Kiến Đình vậy cậu hãy chỉ tôi cách làm sao để ăn nói trước mặt Tống Hạo đi!”

“Sếp cứ thích đùa! Tống Hạo đó là cái thá gì chứ, sếp muốn trở mặt thì trở mặt thôi, loại người thấy mạnh nịnh bợ, thấy yếu hϊếp đáp như anh ta nên dạy cho một bài học mới vừa lòng tôi!”

Nghiêm Thần xoay tròn cây bút bằng hai ngón tay, động tác vô cùng điêu luyện, trầm ngâm cân nhắc lại lời của người nọ rất lâu, mới nói:

“Tôi thấy như vậy cũng được, coi như phá lệ một lần.”

“Nói vậy là sếp đồng ý rồi hả?”

“Bản hợp đồng đã gửi, chắc Bạch Kiến Đình cũng đã ký tên vào rồi, về phía Tống Hạo, tôi muốn cậu tự lo liệu, nói sao đi nữa thì chuyện này cũng là do cậu, dù cậu có ghét anh ta đến cỡ nào cũng phải ăn nói cho khéo léo, không phải sợ mất lòng mà là tôi không muốn sinh thêm rắc rối!”

“Tôi hiểu rồi thưa sếp!”

“Nếu đã hết chuyện rồi thì cậu ra ngoài đi!”

“Dạ, thưa sếp.”

Vương Lỗi cúi chào một cách tôn trọng rồi mở cửa đi ra, bất ngờ nhìn thấy thư ký Hạ đang đứng trước mặt, trên tay còn mang theo một hộp bưu phẩm, hắn thầm nghĩ chắc người này cũng chỉ vừa mới tới.

“Thư ký Hạ! Cô qua đây tìm sếp sao?”

“Đúng vậy! Anh ấy có bên trong không?”

“Có, cô vào đi, tôi đi trước đây!”

Người nọ khép cửa, đi đến trước bàn làm việc của Nghiêm Thần, cúi đầu kính trọng, hai tay trình lên hộp bưu phẩm đến trước mặt hắn, nói:

“Thưa sếp! Lúc nãy có người nhờ tôi đưa cái này cho sếp!”

Nghiêm Thần quét mắt sơ qua hộp bưu phẩm, trong đầu lóe lên sự ngạc nhiên. “Là ai gửi tới?”

“Tôi cũng không biết là ai nữa, nhìn sơ qua thì là đàn ông, anh ta đội nón đen, đeo kính đen, khẩu trang đen, mặc đồ đen, và nói phải đưa cái này đến tận tay sếp!”
“Thôi được rồi! Để xuống rồi ra ngoài đi!”

“Dạ sếp!”

Cô thư ký làm theo lời Nghiêm Thần rồi rời đi, hắn nâng hộp bưu phẩm lên xem từng mặt phẳng, không có bất kỳ thông tin gì cả hay địa chỉ gì cả.

Thay vì vắt óc suy nghĩ thì hắn mở ra xem, vật đầu tiên mà hắn lấy ra từ chiếc hộp chính là chiếc máy quay màu đen rất hiện đại, để nó qua một bên, hắn tiếp tục lấy ra một hộp giấy màu vàng hình chữ nhật, bên trong hộp giấy không ngờ là những tấm ảnh nóng bỏng của một đôi nam nữ đang ân ái trên giường.

Một tiếng ầm vang lên cực lớn bên phía bức tường, chiếc máy quay đã bị ném nát ra thành nhiều mảnh vụn. Nghiêm Thần sau đó đứng lên đấm một phát thật mạnh lên mặt bàn, dáng vẻ ôn nhu điềm đạm ngày thường của hắn nháy mắt đã biến thành sự phẫn nộ chưa bao giờ có, đồng thời để lộ cặp mắt sắp gϊếŧ người.
…----------------…

Sau khi rời khỏi khách sạn Thiến Vy đã trở về nơi ở trước kia của mình. Huyện Lam Ương là nơi lúc nhỏ cô dung thân, nhà được dựng một bên lá một bên tường, xa xôi hẻo lánh, hiếm khi có người lui tới, ngôi nhà này từ sau khi cô lấy chồng thì đã không còn ai ở, nên không được quét dọn sạch sẽ, nhìn vào không khác nào một ngôi nhà bị bỏ hoang.

Thiến Vy đến trước bàn thờ, cầm lấy tấm di ảnh của bà, dùng tay lau đi bụi bẩn rồi ôm vào lòng ngồi xuống một góc nhỏ tối tăm trong nhà mà khóc. Cô không còn người thân nhưng cũng may là vẫn còn nhà để về, ở nơi này cô cảm thấy an toàn hơn, ấm áp hơn ở những nơi khác rất nhiều.