Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 83






Nghe cô bất cam nói ra những lời như vậy, tim của hắn cũng đau mà quặng thành một khối, cuối cùng cảm thấy bản thân mình có lỗi nên buông cô ra, vì không chịu được cảnh tượng hai hàng nước mắt cô lăn dài dài trên gò má nên đứng quay lưng lại với cô, vành mắt ánh lên một vệt màu đỏ, giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi vài phần.
“Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, tạm tha cho cô lần này, nhưng tôi muốn cảnh cáo cô, nếu cô dám tiếp xúc gần gũi với tên đàn ông nào khác, nếu để cho tôi biết…tôi sẽ đem cô cùng với kẻ đó chôn cùng nhau!”
Tần Liệt nói như vậy chẳng qua là muốn độc chiếm cô, không những độc chiếm mà còn cả giam cầm, không từ thủ đoạn để trói cô bên cạnh, có lẽ hắn từ lâu đã không còn yêu cô nữa, nếu còn vì sao lại có thể tàn nhẫn với cô như vậy? Nhiều lần cô thật sự rất muốn hỏi hắn, hỏi xem trong trái tim của hắn rốt cuộc có còn vị trí nào dành cho cô không, hay là nơi đó chỉ tồn tại duy nhất một mình hình bóng của vị thiếu gia kia.
Trôi qua đã mấy phút, không nghe cô nói thêm gì, hắn không đợi nữa, dứt khoát bỏ đi, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của cô ở bên trong vọng ra.
Hắn đứng im bất động, quằn quại trong lòng ngực một nổi lưu luyến khiến hắn rất muốn quay lại ôm cô vào lòng dỗ dành cô, nhưng khi nhớ lại chuyện cô đã uống thuốc giế t chết con của hắn thì suy nghĩ đó nháy mắt liền tan biến.

Mùa đông năm hắn 13 tuổi, tuyết rơi ngập trời, khi đó vạn vật chìm trong biển lạnh thấu xương, thân thể của hắn lại không thích ứng được với sự giá rét lớn như vậy, nên không tránh khỏi mắc phải phong hàn.
Hai người có tâm duy nhất lo lắng cho hắn chính là Trương Dũng và Dịch Thừa Phong, nhưng ông ta luôn không cho anh lại gần hắn vì sợ anh sẽ bị hắn lây bệnh.
Cuối cùng Trương Dũng đưa hắn tới bệnh viện cho bác sĩ điều trị, ngày ngày ở trong phòng bệnh hắn cảm thấy rất chán nên lúc tâm trạng không vui thường đi ra ngoài dạo chơi.
Mỗi lần đi đến khu vận động dành cho bệnh nhân tập thể dục, hắn đều gặp một một bé gái khoảng 11, 12 tuổi cầm chổi quét lá cây dọn dẹp khu vực đó sạch sẽ.

Hắn nghe nói cô bé này là cô nhi được bác sĩ thương tình nhận về làm học trò dạy dỗ.

Có một ngày cô giúp bác sĩ mang hộp dụng cụ khám bệnh đi vào phòng bệnh của hắn.
Sau khi bác sĩ kiểm tra huyết áp, xét thấy tình hình không mấy lạc quan, uống thuốc nhiều rồi cũng không thuyên giảm nên đổi qua phương án tiêm thuốc, hắn thân là sát thủ được đào tạo bài bản từ lúc còn rất nhỏ, nên hoàn toàn không hề sợ mũi tiêm.
Nhưng cô lại không hề biết điều đó, trước khi còn chưa tiêm thuốc, cô tranh thủ lấy cho hắn một viên kẹo, nói:

“Viên kẹo này cho anh! khi tiêm sẽ rất đau, ngậm nó trong miệng sẽ không đau nữa!”
Hắn ngoài miệng thì không nói gì, nhưng vẫn vui vẻ nhận kẹo của cô, khoảnh khắc kỳ lạ lúc đó làm hắn ngay cả tiếng cảm ơn cũng không thể nói ra được.
Dường như cô gái nhỏ sợ hắn đau, từ lúc vào bệnh viện cô vẫn luôn để ý không có ai tới thăm hắn, chỉ có người trả tiền bệnh cho hắn trước, khi nào khỏi bệnh thì tự đi về nhà, cảm thấy hắn có chút giống cô đều bị ba mẹ bỏ rơi nên trong lòng có cảm giác thương xót.
Kẹo của cô rất ngọt, mặc dù xưa nay hắn không quá thích đồ ngọt nhưng mùi vị kẹo của cô thật sự làm cho hắn có cảm giác quyến luyến khó quên.
Tiêm thuốc xong phải nằm nghỉ ngơi 15 phút, khi được ra ngoài việc đầu tiên hắn muốn làm là đến khu vận động tìm cô.

Cô nhìn thấy hắn chỉ cười rồi quay đi, hắn như bị mê hoặc mà cũng đi theo cô, tuy nhiên hai người suốt dọc đường không nói với nhau một chữ nào.
Mãi cho đến khi cô dừng chân đứng lại, thời điểm đó đã là buổi chiều, mà buổi chiều thì chắc chắn sẽ có hoàng hôn.

Giống như thường lệ, cô đi tới một góc cây đại thụ to lớn ngồi xuống, nhìn ngắm quả cầu màu hồng xa xa nơi chân trời đang dần lặng xuống.

Phía trước là dòng sông Thanh Thủy trong veo rộng lớn, có thể nhìn thấy rất rõ sự yên bình của thiên nhiên, sắc hồng rực rỡ phản chiếu xuống mặt nước giống như khoác lên mình một chiếc áo mới, lung linh ảo diệu.
Lúc đó hắn vẫn chưa hiểu tới cái gọi là ngọt ngào lãng mạn, bởi một tên sát thủ như hắn, trời định sẵn phải lớn lên trong sự giết chóc, người nói trong gió có tiếng hát, trong hương thơm có mật ngọt, hắn không hiểu…mãi mãi cũng không hiểu.
Hoàng hôn có gì đẹp? Có gì mà khiến nhân sinh say đắm vấn vương? Trong mắt của hắn chẳng qua chỉ là một quả cầu muôn đời mọc rồi lặn, lặn rồi lại mọc, năm tháng dài đằng đẵng vĩnh viễn trường tồn.

Nhưng trong mắt của cô ấy, hoàng hôn chính là một sự kết thúc đẹp đẽ.

Nếu có thể chọn, cô sẽ chọn một kết thúc đẹp thay vì chọn một khởi đầu đẹp..