Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 74-75




74: Gặp Lại


“Vậy cậu cứ đi đi, lần này mình sẽ không cản cậu nữa, mình cũng mệt rồi, nếu như Dịch Thừa Phong thật sự không chịu được đả kích mà phát điên, mình sẽ dùng cái chết để tạ tội.


“Cậu…Dịch Thừa Phong quan trọng với cậu như vậy sao, đến nổi đem cả mạng sống của bản thân ra để uy hiếp mình?”
“Uy hiếp? Nhã Hân, mình chưa từng muốn uy hiếp cậu, mà là do cậu ép mình, cậu là bạn của mình nhưng chưa bao giờ chịu hiểu cho mình, hết lần này tới lần khác bức ép mình, cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của mình không, mình biết là cậu lo lắng cho mình, muốn tốt cho mình.

Nhưng mà con đường mình đã chọn thì sẽ không bao giờ hối hận, cho dù Dịch Thừa Phong có ghê tởm mình, nghĩ mình là loại phụ nữ chẳng ra gì mình cũng không một lời oán trách, bởi vì tất cả đều do mình mà ra, những gì mà bây giờ mình làm chẳng qua là đang bù đắp cho tội lỗi trước kia mình đã gây ra với anh ấy, nếu không có sự tồn tại của mình thì anh ấy và Cố Tiểu Ngọc đã sớm trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất thế gian rồi, nhưng anh ấy chưa từng vì điều này mà oán hận mình, mình cảm kích anh ấy còn không kịp, sao mình có thể nhẫn tâm để anh ấy đau khổ thêm lần nữa chứ.


Quen biết Thiến Vy đã bao năm rồi, đây là lần đầu tiên Nhã Hân thấy cô nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy, ngay cả ánh mắt khi nhìn cô cũng đã trở nên rất khác so với trước kia, là vì Dịch Thừa Phong ư? Từ lúc nào mà người đàn ông đó lại trở nên quan trọng với cô như vậy.


Nếu suy xét kỹ lại thì thật ra Thiến Vy nói cũng rất đúng, Dịch Thừa Phong có tội gì mà phải chịu như vậy, tuy rằng không yêu cô nhưng anh ta đối với cô cũng có một chút trách nhiệm, nhưng đó đã là chuyện của trước kia, còn bây giờ Nhã Hân không biết anh đã đối với người bạn thân của mình như thế nào nữa.

Nhã Hân nghe nói người đàn ông này rất ghét những loại phụ nữ loăn loàn trắc nết, nếu thật sự là như vậy thì quá tốt, có lẽ anh ta sẽ tránh xa Thiến Vy ra, cô chỉ sợ Dịch Thừa Phong đối xử với Thiến Vy quá tốt sẽ có một ngày làm cô rung động, nhưng Nhã Hân không hề hay biết…
Đối với Dịch Thừa Phong, Thiến Vy chưa từng có sự tội nghiệp hay thương hại nào, cô đối với anh từ đêm hôm đó thật ra đã động một tấm chân tình rồi, chẳng qua là cô vẫn luôn tự lừa mình gạt người, tự nhủ rằng, bản thân chỉ là tội nghiệp anh mà thôi.

Không nghe cô nói gì thêm, Nhã Hân không nhịn được khẽ thở dài.

“Thôi được rồi, chuyện của cậu sau này mình sẽ không nhúng tay vào nữa, cậu muốn làm gì thì làm đi.


Thiến Vy không nói gì chỉ khẽ cười, nhưng nụ cười của cô chẳng qua chỉ là một cái nhếch mép rất nhẹ, vẻ u buồn đều hiện ra hết trên đôi môi.

“Mình hơi mệt, mình về nhà trước đây, cậu tự về cẩn thận, tạm biệt.


Người nọ xách túi lên rời đi, không thèm nhìn lấy cô một cái, nhưng không sao, để cô ấy giận cô vẫn tốt hơn, bây giờ thân cô còn lo chưa xong, cô thật sự không muốn kéo thêm người vô tội vào chết chung, với tính cách của Nhã Hân, nếu như để cô ấy biết được người làm cô bị thương là Camy thì thế nào cũng không thoát khỏi bị cô luyên lụy.

Cậu ấy là một người không sợ trời không sợ đất, càng không sợ Camy, Nhã Hân rất có gan, chỉ sợ lúc đó sẽ quang minh chính đại tìm đến Camy tính sổ vậy thì rắc rối lớn.

Tất cả cứ để một mình cô gánh chịu là được rồi, bởi vì…tất cả cũng đều do cô mà.

Qua một lúc sau Thiến Vy mới đứng lên, đang định bắt xe về nhà thì cô nhìn thấy một bé gái đang đứng trước cửa kính bên ngoài tiệm đồng hồ, cô bé này rất giống với em gái mà cô đã từng gặp ở khu vui chơi Tân Dương, không nhịn được nên đi đến chỗ cô bé, vỗ vai nó một cái.

“Em gái, sao em lại đứng đây!”
Vân Đóa đang chăm chú nhìn hàng đồng hồ ở phía dưới mặt kính, bị cô gọi một cái không khỏi giật mình, nó quay qua nhìn cô, trong đầu linh hoạt nhận biết mình đã từng gặp cô, nên cười tươi nói: “A! Là chị gái xinh đẹp, chúng ta đã từng gặp nhau.


“Gặp nhau chỉ có mấy phút mà em vẫn còn nhận ra chị sao?”
“Tất nhiên rồi, trí nhớ của em rất tốt đó, nhìn qua ai rồi thì sẽ không bao giờ quên.


Thiến Vy khom người, khẽ chọc ngón tay lên trán Vân Đóa nói: “Giỏi vậy sao, em tên gì, sao em lại ở đây? Ba mẹ em đâu?”
“Em tên Vân Đóa, em không có ba mẹ.



“Vân Đóa! Em không có ba mẹ sao?”
“Dạ đúng, em vốn là cô nhi, nhưng may mắn được một chú rất đẹp trai nhận nuôi em, thế là em có ba nuôi luôn.


“Thì ra là vậy, mà em ở đây làm gì, muốn mua đồng hồ sao?”
“Dạ! Sắp tới sinh nhật của ba nuôi em rồi, cho nên em muốn mua một chiếc đồng hồ làm quà sinh nhật tặng cho ba, nhưng mà em không biết ba thích kiểu đồng hồ nào cho nên mới đứng lưỡng lự nãy giờ.


“Vậy sao em không hỏi xem ba nuôi em thích kiểu dáng như thế nào?”.

75: Suy Nghĩ Của Trẻ Con


“Em muốn cho ba em một bất ngờ, với lại em rất ít khi gặp ba, nên không hỏi được.”

“Là như vậy sao?”

“A! Chị gái xinh đẹp, chị là người lớn, hay là chị giúp em lựa đi, biết đâu chị lựa đúng kiểu dáng ba em thích thì sao.”

“Chị? Như vậy có được không?”

"Được mà, chị gái xinh đẹp, chị giúp em được không?

Vân Đóa nhõng nhẽo nói, thanh âm đáng yêu vô cùng, làm Thiến Vy thật không nỡ từ chối.

“Được rồi, vậy chị sẽ sẽ giúp.”

“Cảm ơn chị gái xinh đẹp.”

“Tên của chị không phải chị gái xinh đẹp, chị tên Thiến Vy.”

“Yến Vy?”

“Không phải Yến Vy, là Thiến Vy.”

“Ờm…T…Th…” Con bé đánh vần mãi không được, bực dọc nói: “Ây!!! Tên chị em khó phát âm quá, hay là cho em gọi chị là Yến Vy được không?”

“Ừm…vậy cũng được, không sao.”

"Ha ha! Tốt quá rồi, vậy chị Yến Vy, bây giờ chúng ta lựa đồng hồ cho ba nhé!

“Được! Mà ba em năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Dạ, ba em đã 28 tuổi rồi.”

“Thuộc cung hoàng đạo gì?”

“Ma kết.”

“Ừm, được, bây giờ chúng ta lựa đồng hồ thôi.”

“Dạ!”

Dưới mặt kính trong suốt, bóng loáng là những chiếc đồng hồ vô cùng cao cấp và thời thượng, Thiến Vy nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy cái nào hợp ý, ba nuôi của Vân Đóa lại thuộc cung ma kết, cô muốn theo cung hoàng đạo mà chọn, như vậy có vẻ hợp lý hơn.

Cả hai đi vòng qua dãy đồng hồ thứ hai, đến dãy thứ ba, Thiến Vy quét mắt qua một lượt, ánh mắt của cô đã chạm và tập trung sự chú ý vào chiếc đồng hồ màu đen, được đặt trên giá đỡ thủy tinh lấp lánh. Cô bị kiểu dáng đặt biệt của nó thu hút nên bước tới gần hơn để nhìn ngắm, chiếc đồng hồ này thì ra là thuộc thương hiệu KFT, thảo nào kiểu dáng lại sang trọng, đẳng cấp như vậy.

Không nhịn được mà cầm lên xem cho thõa mãn sự yêu thích, dây da trơn bóng, khi chạm ngón tay vào lại mượt mà vô cùng, kết cấu mặt đồng hồ rất tinh xảo, từng cây kim, con số đều được chế tác rất thời thượng, tỉ mỉ đến không nhìn ra được chỗ khác biệt, Vân Đóa vừa nhìn đã biết chiếc đồng hồ này tạo ra là để dành riêng cho một mình Lăng Thiên Trì.

Con bé cũng không nhịn được thích thú mà nói. “Chị Yến Vy thật có mắt, lựa được một chiếc đồng hồ thích hợp với ba em như vậy.”

“Sao em biết là thích hợp?”

“Em biết mà, chị cứ yên tâm, ba của em rất đẹp trai, chắc chắn sẽ rất thích hợp.”

Thiến Vy không biết mặt mũi ba của Vân Đóa ra sao, nhưng nghe con bé nói chắc như đinh đóng cột, thì cũng miễn cưỡng tin lời con bé nói.

“Được, vậy thì lấy chiếc đồng hồ này đi.”

Nói xong, liền có cô nhân viên đem đồng hồ gói lại rồi đưa cho Vân Đóa, con bé chỉ lấy ra một tờ giấy, Thiến Vy quét mắt sơ qua thì thấy trong tờ giấy có ghi số một điện thoại, Vân Đóa đưa cho nhân viên nhưng không nói gì.

Cô nhân viên này vốn biết Vân Đóa là ai, nên cũng gật đầu hiểu ý, duy chỉ có Thiến Vy là không hiểu chuyện gì, trong lòng muốn hỏi nhưng lại thôi.

Rời khỏi tiệm đồng hồ, hai chị em dắt nhau đến một nơi mát mẻ đi dạo trò chuyện.

“Chị Yến Vy, chị có bạn trai chưa?”

“Hả?” Đi cả nửa đoạn đường Vân Đóa không hề nói gì, đột nhiên bây giờ lại hỏi cô một câu như vậy, làm cô vừa ngây người vừa đỏ mặt, từ lúc trưởng thành đến hiện tại, cô vẫn chưa có mối tình nào, rồi lại nhìn con bé nói: “Chị…chị trước giờ không có bạn trai.”
“Chị nói thật sao?”

“Thật! Mà sao em lại hỏi vậy?”

Con bé chỉ cười, không trả lời, trong đầu thì ngây thơ suy nghĩ, chị Yến Vy xinh đẹp như vậy, nếu như kết hợp với ba Thiên Trì của nó chắc chắn sẽ là một đôi trai tài gái sắc, nó rất muốn có mẹ, thật sự rất muốn. Nếu Thiến Vy trở thành mẹ của nó, thì cuộc đời này của con bé hạnh phúc không còn gì bằng.

“Vân Đóa! Em suy nghĩ gì vậy?”

“À không có, chị Yến Vy chúng ta tiếp tục đi dạo thôi.”

“Ừm!”

Đi một hồi, có chiếc ô tô màu đen chạy đến tấp ở chỗ hai người, Vân Đóa nhìn sơ qua người trong xe, rồi hướng Thiến Vy nói: “Chị Yến Vy, em phải về nhà rồi, tạm biệt chị nhé, chúng ta sẽ gặp lại.”

Thiến Vy không để ý đến người trong xe, xoa nhẹ đầu của con bé, nói: “Được! Vậy tạm biệt Tiểu Vân Đóa.”
“Tạm biệt chị Yến Vy!” Con bé vừa vẫy tay tạm biệt, vừa đi tới chỗ chiếc xe, người bên trong cũng bước ra, không phải Lăng Thiên Trì cũng không phải Ảnh Lang mà là một người đàn ông cao to đeo kính đen lạ mặt, hắn mở cửa xe cho Vân Đóa, con bé đi vào, ngồi trong xe vẫn vẫy tay với Thiến Vy.

Cô cũng vẫy tay đáp lại, mà không để ý người đàn ông kia đang nhìn mình, Thiến Vy hoàn toàn không biết hắn, nhưng có vẻ hắn biết cô, gã vào trong xe, tay thì thắt dây an toàn, nhưng đầu thì suy nghĩ không biết có nên nói chuyện này cho ông chủ biết không.

Khi mọi thứ ổn thỏa hắn lái chiếc xe đi, thấy chiếc xe đã chạy đi xa, Thiến Vy cũng bỏ tay xuống, xem ra gia thế của Vân Đóa cũng không tầm thường.