Phu Nhân Của Giáo Chủ

Chương 20: Chương 20: Kết Thúc.(1)







Vô Tình hôn mê trong phủ Vĩnh Vương vài ngày ,vài ngày ấy Ngự y cứ ra ra vào vào Thọ Vĩnh Vương phủ kia cứ như đó là nhà lão. Lúc đến thì vội vàng, lúc về thì tóc tai rối bời ,khuôn măt mệt mỏi, trên trán còn một tầng mồ hôi lạnh. Là lần đầu lão gặp một người có căn bệnh kỳ lạ đến thế. Hơi thở cùng mạch tương của hắn lúc có lúc không, lúc dường như suy yếu như người sắp chết, nhưng có khi lại hết sức bình thường. Lạ hơn nữa tóc hắn bạc trắng chỉ sau một đêm.

Sức khỏe Vô Tình hồi phục rất nhanh khiến mọi người cảm thấy rất lạ. Mà sau khi khỏe lại hắn cũng thực sự rất kỳ lạ. Cả con người dường như trầm mặc hẳn đi, nếu đứng cùng hắn trong một gian phòng, đôi khi người ta có thể quên mất sự tồn tại của hắn. Nói hắn trầm mặc, không bằng nói hắn sống như một cái xác không hồn thì có vẻ giống hơn.

Hắn thậm chí còn không màng đến sống chết của bản thân, bàng quang với thế giới xung quanh mình. Người bên cạnh nhìn thấy hắn, cũng cảm thấy đau lòng. Rồi hắn trở lại với chiến trận, lập được nhiều chiến công trên trận mạc. Được người đời xưng tụng là Tu La trắng. Anh dũng xông pha nơi trận mạc, thế nhưng những người biết hắn không ai không hiểu. Hắn sở dĩ bách chiến bách thắng,bởi mỗi lần ra trận hắn chẳng màng sống chết. Với một kẻ sống chết còn không sợ thì có gì đáng sợ hơn được nữa.

Năm năm trôi qua

Vô Tình dẫn chiến mã dạo trên con đường dọc theo Tam Lộ Đoạt Mệnh. Không một binh tướng nào muốn đến nơi này trấn thủ. Nơi này chính là ngã ba giao nhau giữa ba nước : Siêm, Triệu, Thổ. Là nơi vô cùng trọng yếu thế nhưng xung quanh đây đầy rãy Ưu Lan Tử một loại cỏ nếu vô tình đạp phải sẽ không toàn mạng. Quanh năm vây quanh bởi chướng khí (Khí độc), xà độc lại nhiều vô số.Thế nên chẳng ai mốn đóng quân ở đây,vì chỉ sơ xảy một chút sẽ không toàn mạng.

Vô Tình Nhìn cỏ Ưu Lan Tử mà khóe môi khẽ nhếch. Ưu Lan Tử chỉ cần chạm nhẹ là sẽ trúng độc mà chết, thế nhưng hắn lại có một thân thể bách độc bất xâm. Hắn biết được điều đó vì có một lần hắn bị gian tế của nước khác hạ độc dược. Ngự y hết sức kinh ngạc khi bắt mạch cho hắn, lão đã kết luận hắn từ giờ sẽ miễn nhiễm với tất cả các loại độc. Thật buồn cười, đến cơ hội bị đầu độc chết cũng không thể, hắn phải làm sao mới có thể nhanh chóng xuống dưới đoàn tựu với Uyển nhi.

Đang dạo bước, Vô Tình phát hiện một bé gái. Hắn cảm thấy hơi lạ, ở nơi thâm sơn này một ngôi nhà cũng khó tìm thấy, đứa bé kia sao lại ở đây ? Hắn quan sát cô bé, thấy nó mặc một chiếc váy màu hồng phấn,tóc đơn giản chỉ buộc cao lên.Trên tay con bé là một giỏ toàn nấm độc đủ màu. Hắn lo lắng muốn đến gần, sợ nấm độc kia làm phương hại đến tiểu oa nhi nên mon men lại gần.Nhưng khi nhìn rõ hơn khuôn mặt của tiểu oa nhi kia hắn chợt ngỡ ngàng, cô bé kia có đôi mắt giống hệt Uyển Uyển.

Hắn đi theo đứa trẻ kia trong vô thức,hắn nhớ nàng,muốn nhìn đứa bé đó thêm một chút nữa. Muốn thông qua đứa trẻ kia tìm lại hình ảnh nàng, Muốn ngắm đôi mắt nó thêm chút nữa. Nhưng Sau khi theo đứa bé đến một ngôi nhà tranh trong một thung lũng nhỏ, muôn hoa đua nở…. Vô Tình nhìn thấy một bóng hình quen thuộc khiến toàn thân chấn động. Đó chình là nàng, là Uyển Uyển mà hắn ngày đem mong nhớ. Hắn không phải đang nằm mơ đó chứ, hắn cảm thấy lo sơ liệu đây có phải giấc mộng hay không.

Uyển Uyển mặc một bộ y phục màu lam hết sức đơn giản. Nàng vẫn đẹp sắc sảo như ngày nào, trên tay nàng đang cầm cuốn truyện cổ ngôn. Nhìn thấy hắn đôi mắt nàng lộ ra chút kinh ngạc nhưng ngay sau đó là trầm lặng.

- Uyển Uyển…Hắn cất tiếng khàn khàn gọi tên nàng, đã qua lâu rồi hắn không nói chuyện nên giọng nó nghe hơi lạ.

Uyển Uyển không đáp lại hắn chỉ gấp cuốn sách lại rồi thở dài.

- Đứa trẻ này là con gái ta phải không? Vô Tình trìu mến nhìn đứa bé mỉn cười.Uyển Uyển không trả lời hắn mà quay sang đứa bé kia.

- Thiên Ân ? Con lại trốn ra ngoài sao ? Uyển Uyển nhìn giõ nấm độc trên tay Thiên An nhíu mày mắng nó. Nàng lại ngáp một cái đưa mắt nhìn sang Vô Tình rồi lại quay sang đứa bé dặn dò.

- Nương mệt rồi, Lại hoa mắt nữa,nương đi ngủ đây. khi nào ăn cơm thì gọi nương nhé. Nói rồi nàng đi vào nhà tranh không có cửa kia nắm xuống và ngủ.

Vô Tình cảm thấy đau lòng vì thái độ lạnh nhạt đó của Uyển Uyển nhưng nghĩ lại, hắn đã tổn thương nàng sâu sắc như thế, nàng lạnh nhạt với hắn cũng phải thôi. Hắn hỏi Thiên Ân phòng bếp rồi tự mình xuống bếp nấu bữa trưa cho ba người. Khi hắn bưng thức ăn ra thì gặp phải kẻ mà hắn không muốn gặp nhất, Hạo Quân Viễn.

Thiên Ân vừa thấy hắn ta thì mừng rỡ chạy đến gọi nghĩa phụ. Thực đáng chết mà, với phụ thân hắn đây thì chỉ trợn tròn đôi mắt hoảng sợ, dè chừng nhìn hắn. còn vừa thấy tên kia đã nhào ngay vào lòng hắn ta làm nũng.

- Mẫu thân con đâu ? Quân Viễn xoa đầu đứa nhỏ mỉm cười.

- Nương nói mệt hoa mắt, bảo muốn đi ngủ. Thiên Ân rúc vào ngực Quân Viễn dụi dụi làm nũng. Quân Viễn nhìn Vô tình rồi lại quay sang mỉm cười nói với đứa trẻ.

- Lát mẫu thân con tỉnh lại thế nào cũng cho là mình ngủ chưa đủ giấc, lại đi ngủ tiếp nữa cho xem. Con bảo mẫu thân uống chút mật ong này rồi hãy ngủ, đừng để bụng trống đi ngủ không tốt đâu. Nói xong hắn quay sang nhìn Vô Tình mỉm cười gật đầu tỏ ý chào rồi đi mất.

Uyển Uyển cựa mình thức giấc khi trưa đã ngả dần về chiều. Vừa mở mắt nàng đã thấy Vô Tình bưng lên đầy một bàn thức ăn, Uyển Uyển lại tiếp tục nằm xuống giường.

- Thiên Ân, mẫu thân ngủ vẫn chưa đủ giấc, ta phải ngủ tiếp đây. Nói rồi nàng tiếp tục nằm xuống, đứa trẻ kia chỉ đưa qua một lọ mật ong để trước mũi Uyển Uyển.

Mùi mật bay vào mũi, Uyển Uyển đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ bỗng mở to đôi mắt. Nàng lập tức vùng dậy, hai mắt sáng quắc, chộp lấy hũ mật.Thiên Ân bên cạnh hết sức hiểu ý đưa cho nàng hai trái dâu rừng. Uyển Uyển nhúng trái dâu vào mật rồi bỏ vào miệng. Sau khi giải quyết xong hũ mật Uyển Uyển bị mùi thức ăn trên bàn hấp dẫn,đôi mày nàng khẽ nhíu lại, nhìn về phía bàn ăn. Vô Tình vẫn ngồi ở đó đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng trìu mến. Nàng không phải hoa mắt, càng không phải đang nằm mơ, hắn thực sự ở đó. Hít sâu một hơi Uyển Uyển lạnh lùng lên tiếng hỏi :

- Ngươi là ai, vì sao lại vào đây ?Sắc gọng lạnh lùng có pha chú phẫn nộ, chút chán ghét.

- Nàng không quen ta sao… ?Vô Tình toàn thân chấn động, tim như bị ai đó siết chặt đau đớn…nàng đã không còn nhớ đến hắn. Vậy mà suốt năm năm qua hắn chưa một ngày quên nàng. Có phải ông trời đang trừng phạt hắn, trừng phạt hắn vì đã để tuột mất nàng.


- Ta không biết Ngươi, chúng ta có quen biết sao ? Nàng nhìn hắn đầy nghi ngờ hỏi.

- Thiên Ân chính là con của ta, có thể không quen biết không ? Hắn gấp đến độ phát hoảng nàng và hắn biệt tích năm năm, khi đó nàng đang mang hài tử của hắn.Thiên Ân nay lại năm tuổi chắc chắn chính là con của hắn.

- Ngươi đến tìm Thiên Ân sao, muốn cùng ta đòi lại nhi tử à? Nàng lại hỏi, mày hơi nhíu lại.

- Nhưng ta lại không quen biết ngươi, sao biết lời ngươi nói liệu có phải sự thật không ? Sao có thể giao Thiên Ân cho ngươi được. Ánh mắt nàng lại lộ vẻ tức giận, đề phòng nhìn về phía hắn.

- Ta không tính đem Thiên Ân đi, cũng không định rời khỏi nơi này. Vô Tình nghiêm túc nói, có đánh chết hắn hắn cũng sẽ không rời khỏi nàng lần nữa.

- Ta từng là thê tử của ngươi sao ? Nhưng ta đã uống cỏ Vong Ưu,không thể nhớ ra ngươi. Uyển Uyển lại thở dài.

- Ngươi muốn ở lại đây thì cũng tùy ngươi thôi, ta không quản. Nói rồi nàng xuống giường ngồi vào bàn ăn thưởng thức những món ăn trên bàn. Nàng đã rất đói.

- Rất ngon. Uyển Uyển chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ kia, rồi bắt đầu hung hăng giải quyết cơn đói của mình. Vô Tình toàn thân chấn động, trong lòng tràn đầy vui sướng, ngày xưa mỗi lần hắn nấu cho nàng ăn, nàng đều tấm tắc khen ngon.Thế nhưng niềm vui kia của hắn lại ngay lập tức bị nàng dội ột gáo nước lạnh.

- Thiên Ân, ăn cơm xong con đem cơm qua cho nghĩa phụ, giờ này chắc hắn chưa ăn cơm chiều. Uyển Uyển nhìn trời thầm tính toán. Vẫn chưa thấy Quân Viễn sai Tiểu Sát đem thức ăn chiều sang, hẳn là vẫn chưa nấu cơm chiều.