Sau một hồi chờ đợi thì nhân vật chính mà Hà Thục Huyên chờ đợi cũng xuất hiện rồi, đó không ai khác mà chính Chân Tiếu, Yến Hi và cả Diệp Lam Tâm. Ba người họ vừa nhìn thấy cô thì liền nháy mắt liên tục để ra hiệu, đương nhiên Hà Thục Huyên cũng chỉ cười nhạt và không đáp lại bọn họ, lúc đó Chân Tiếu còn tưởng cô không nhìn thấy nên mới phớt lờ, tuy nhiên Diệp Lam Tâm lại thấy hình như có gì đó sai sai, tại sao hôm nay Hà Thục Huyên lại ăn mặc sang trọng như vậy chứ? Rõ ràng cô ta mới là nhân vật chính kia mà!
Tuy nhiên, cho dù Diệp Lam Tâm có ấm ức tức giận đến mấy thì cũng phải im miệng, vì kế hoạch sau này, cô ta phải nhẫn nhịn, vì nếu không nhẫn nhịn thì người chịu thiệt thòi sẽ là bản thân cô ta mà thôi.
Lúc này thì Phiên Du cũng chú ý đến phu nhân nhà mình, vì ở đây chỉ có cô ấy là biết được "kế hoạch" của phu nhân, nếu như cô ấy không cẩn thận thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn. Không chỉ vậy mà dường như Diệp Lam Tâm đang rất nôn nóng, đến mức quên mất bản thân đang gầy dựng hình ảnh ngọc nữ dịu dàng, nhìn dáng vẻ gấp gáp kia của cô ta cũng đủ biết là tối qua đã mất ăn mất ngủ vì ngày hôm nay. Đúng là kịch vui.
Còn Hà Kiều Ái thì biết được Yến Hi cũng là tiểu thư Yến gia, nên nhanh chóng tách khỏi cha mình mà bước đến chỗ của Yến Hi, cười nói:
- Yến tiểu thư, chào cô. Tôi là Hà Kiều Ái, là tiểu thư Hà gia, hân hạnh được gặp cô.
Ngay lúc này thì Yến Hi và Diệp Lam Tâm liền nhìn nhau, xong rồi hai người họ lại đưa mắt nhìn sang Hà Kiều Ái, mặc dù theo huyết thống thì cô ta mới là tiểu thư thật của Hà gia, nhưng nhìn cái khí chất đi... Thật ngại quá, dù rằng Yến Hi và Diệp Lam Tâm không thích Hà Thục Huyên lắm, nhưng khí chất của cô ăn đứt Hà Kiều Ái mười con phố. Nhìn từ trên xuống dưới Hà Kiều Ái không khác gì đám nhà giàu mới nổi, hễ cái gì đắt tiền liền vác lên người, chẳng những không có khí chất đại tiểu thư, mà còn toát lên sự quê mùa nữa. Có lẽ Yến Hi và Diệp Lam Tâm cũng thấy đối phương có ý như mình, nên cả hai cũng chỉ nhìn nhau rồi cười nhẹ, nói:
- Chào cô, Hà tiểu thư. Đây là lần đầu tiên cô tham gia tiệc sao?
Nghe một câu hỏi mà như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt thế này thì Hà Kiều Ái cũng cứng hết người, nhưng rồi cô ta cũng chỉ biết cười trừ rồi gật đầu. Lúc này Yến Hi lại nhìn về phía của Hà Thục Huyên, nói:
- Vậy chắc cô có nhiều chuyện muốn nói với chị dâu lắm ha? Nào, đi đến chỗ của chị dâu đi.
Sau đó thì Yến Hi và Diệp Lam Tâm cũng cùng nhau đi đến chỗ của các tiểu thư khác, bỏ lại Hà Kiều Ái đang xấu hổ ở đó. Tuy nhiên thì cô ta cũng không biết làm gì hơn ngoài chuyện tức giận trong lòng và đổ hết mọi lỗi lầm cho Hà Thục Huyên, nếu như không phải cô kết hôn với Yến Cẩn Uy thì người bây giờ được thị uy phải là cô ta mới đúng, không ngờ từ đầu đến cuối tất cả hào quang đều bị con tu hú chiếm tổ kia cướp hết, đúng là tức chết mà!
Còn Hà Thục Huyên cũng biết Yến Hi chẳng có tốt lành gì, nhưng cô cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, đám nhóc loi nhoi này đúng là phiền muốn chết. Nếu như không phải bị Yến Cẩn Uy ép buộc thì có chết Hà Thục Huyên cũng không xuất hiện ở đây. Bỗng chốc ở phía xa, có một nam thanh niên lịch lãm cùng bộ âu phục đen lại từ từ bước đến chỗ của cô, trên tay anh ta còn có rượu, khi nhìn thấy Hà Thục Huyên thì liền cười nói:
- Yến phu nhân, chào cô. Tôi là Cao Thiếu Đàm, không biết tôi có thể mời cô một ly rượu được hay không?
Lúc này Phong Vinh ở bên cạnh liền nói nhỏ với cô rằng người đàn ông ở trước mặt chính là Cao đại thiếu gia, cũng có thể là một trong số ít những bạn bè thân thiết với Yến gia, nghe vậy thì Hà Thục Huyên cũng không thể để chồng mình mất mặt được, cô tao nhã nhận lấy ly rượu trên tay của anh ta, còn cười nói:
- Hà Thục Huyên là tên tôi.
- Yến phu nhân đúng là nữ nhân thú vị, bảo sao Yến gia lại giấu cô lâu như vậy mới đưa ra ngoài. Chắc lão đó sợ rằng cô sẽ bị cướp mất.
Cao Thiếu Đàm vừa dứt lời thì Hà Thục Huyên cũng chỉ biết cười nhạt, nhưng trong lòng của cô thì lại thở dài một tiếng, nghĩ rằng nam nhân dạo này hay đùa những câu nhàm chán vậy sao? Đúng là chẳng tiến bộ mấy.
Không lâu sau đó thì ở phía sau của Hà Thục Huyên lại truyền đến cảm giác ấm áp, không cần nói thì cũng biết người đang đứng phía sau lưng cô là ai. Còn Cao Thiếu Đàm nhìn thấy cũng chỉ cười cợt, nói:
- Yến gia, từ khi nào mà cậu lại bám vợ như vậy chứ?
- Biết sao giờ, vì vợ tôi đẹp.
Đúng là cẩu lương khó nuốt, Cao Thiếu Đàm cũng chỉ liếc anh một cái rồi chủ động rời đi. Tuy nhiên thì trước khi rời đi cũng nhìn Hà Thục Huyên nói:
- Người đẹp, gặp lại sau nhé.
Chỉ là câu nói đó thôi nhưng cũng đủ để chọc tức cây vạn tuế ngàn năm kia rồi, hiển nhiên Yến Cẩn Uy cũng nhẹ nhàng nhìn cô, nói:
- Đi thôi, tôi đưa em đi giới thiệu với vài người.
- Yến gia, có cần thiết không?
- Cần thiết, em là vợ tôi mà.
Hà Thục Huyên cũng đành bó tay, biết trước có kết quả này thì cô phải sống chết ở nhà mới đúng... Quả là tự rước cực nhọc vào thân mà!
#Yu~