Cô vốn dĩ chỉ là một thiên kim giả được Hà gia nuôi nấng, nói đúng hơn là vào ngày này cách đây mười tám năm trước tại bệnh viện Thuần Nguyên thì cô và thiên kim thật của Hà gia đã bị đánh tráo. Xuất thân thật sự của cô là họ Phùng, nhưng khi cha mẹ Hà nhận lại đứa con gái ruột Phùng Kiều Ái thì cũng không có ý định từ bỏ cô, cứ nghĩ đó là sức mạnh tình thân, nhưng thật chất thì đó là ý đồ của Hà gia, mục đích chính là không để cho Phùng Kiều Ái... À không, bây giờ là Hà Kiều Ái gả đến Yến gia, và đương nhiên người phải gả đến Yến gia chính là cô - Hà Thục Huyên.
Với những lời ngon ngọt thì cuối cùng Hà Thục Huyên cũng phải gả cho Yến gia, một người được nói đến với những sự sợ hãi, anh hiện tại là chủ của Yến thị, từ trên xuống dưới Yến gia đều phải nghe anh râm rấp, tuy nhiên thì đối với Hà gia thì có ơn cứu mạng, nên cha anh trước khi lâm chung đã muốn cho con trai mình và Hà gia thực hiện hôn ước.
Người mà Yến gia cần không cần phải là thiên kim Hà gia, chỉ cần mang họ Hà và là dòng dõi Hà gia là được. Yêu cầu vốn dĩ không quá đáng nên Hà gia chẳng thể nào từ chối được, tuy nhiên thì với thanh danh mang rợ của Yến gia thì đúng là chẳng ai dám gả con gái. Nhưng không biết là số Hà gia may mắn hay là số Hà Thục Huyên cô xui xẻo nữa, ngay giữa lúc Hà Kiều Ái nhận tổ quy tông thì Yến gia lại đưa sính lễ đến, vì không muốn con gái ruột chịu khổ nên Hà Cang - cha nuôi của cô, đã có vài lời nói riêng.
- Huyên Huyên, con xem chúng ta nuôi con mười tám năm, bây giờ chúng ta chỉ mới cùng Kiều Ái ở gần nhau chưa đến nửa năm, nếu như thật sự gả Ái Ái cho Yến gia thì chúng ta thật sự không nỡ.
Nghe đến đây thì Hà Thục Huyên đã sớm biết được kết cục của mình rồi, nhưng rồi cô cũng đưa mắt nhìn về phía Hà Cang và Mạc Liên Chi, nhỏ giọng nói:
- Gả con đi thì hai người nỡ sao?
- Huyên Huyên, thật ra Yến gia cũng không xấu xa như những gì mà mọi người bàn tán đâu...
- Nếu như anh ta không xấu như lời đồn, vậy tại sao hai người không gả Hà Kiều Ái đi? Nhất định phải là con sao?
Mạc Liên Chi - mẹ nuôi của cô nhìn thấy dáng vẻ ngang bướng kia liền nói:
- Hà Thục Huyên, con nên nhớ Ái Ái mới là thiên kim thật của Hà gia, chúng ta không đuổi con đi là tốt cho con lắm rồi, bây giờ con còn ở đây nói gì nữa hả.
Có lẽ do Hà Thục Huyên đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết nên cô nghĩ rằng tình thân mười tám năm vẫn lớn hơn tình thân ruột thịt, nhưng cuối cùng cô lại quên rằng mối quan hệ ruột thịt chung quy vẫn có một sợi dây liên kết vô hình, ngay cả người ở bên cạnh mình nhiều năm cũng chưa chắc sẽ có được.
Đến cuối cùng thì Hà Thục Huyên cũng chấp nhận kết hôn.
[...]
Ngày hôn lễ được cử hành thì cô cũng không có tâm trạng nhìn chú rể, đến dáng vẻ của anh thế nào cô cũng không biết. Chỉ biết rằng sau khi kết hôn xong thì anh chỉ ném lại cho cô hai chiếc thẻ ngân hàng, sau đó liền bận rộn đi làm gì đó.
Buổi sáng ngày đầu kết hôn, cô thức dậy vào lúc tám giờ sáng, bước xuống nhà với gương mặt mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy những người làm trong nhà đang tất bật chuẩn bị bữa sáng, còn người chồng của cô thì giống như là bốc hơi mà mất tích vậy.
- Yến gia đâu rồi?
Người hầu nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại nhìn, sau đó đáp:
- Bẩm phu nhân, Yến gia sáng nay có việc bận nên không ăn sáng ạ.
Nghe vậy thì Hà Thục Huyên cũng chỉ gật gật đầu, buổi tối thì có công việc khó nói, buổi sáng lại không thấy mặt mũi đâu... Người chồng này của cô đúng là khó nhìn mặt thật đấy.
Nhưng rồi Hà Thục Huyên cũng mặc kệ, cô vào ngồi ăn sáng, sau khi ăn xong thì cô liền rủ rê một số người bạn của mình đi shopping, nói chung thì làm dâu nhà giàu cũng nhàn, ở nhà không làm gì mà chồng vẫn ném một tiền lớn, chỉ có ngu mới không tiêu mà thôi!
[...]
Còn Yến Cẩn Uy buổi sáng cũng có nhìn vợ mình một chút, nói chung thì dáng vẻ của cô không phải là tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng ít nhất là cũng không đến nổi xấu xí khó xem, hiện tại anh khá hài lòng với cô vợ này.
Trong cuộc họp thì điện thoại của anh bất ngờ lại liên tục kêu lên, điều đó khiến cho Yến Cẩn Uy có chút khó chịu, anh liền ném điện thoại cho trợ lý xem có chuyện gì, lúc này thì Phong Vinh - trợ lý của anh liền nói nhỏ vào tai:
- Yến gia, hình như phu nhân ở nhà vừa đi mua sắm.
Đến đây thì Yến Cẩn Uy cũng cho tan họp và cầm điện thoại lên xem.
*Ting*
[Tài khoản của quý khách vừa - 12.000 tệ]
*Ting*
[Tài khoản của quý khách vừa - 26.000 tệ]
*Ting*
[Tài khoản của quý khách vừa - 102.000 tệ]
*Ting*
[Tài khoản của quý khách vừa - 600.000 tệ]
Nhìn một loạt thông báo mà đầu của Yến Cẩn Uy bắt đầu choáng váng, anh đưa mắt nhìn về phía của Phong Vinh, nói:
- Cô ấy đang định mua nhà mới sao?
Lúc này Phong Vinh cũng xem lại báo cáo của thủ hạ đi theo Hà Thục Huyên, sau đó cậu ta liền nói:
- Hình như không phải, phu nhân hình như đang ở buổi đấu giá.
- Cô ấy đấu giá cái gì?
Lúc này thì Phong Vinh lại im lặng không đáp, Yến Cẩn Uy liền nhíu mày, mi tâm có chút run lên, chẳng lẽ cô gái này dám đấu giá cái gì đó sai trái sau lưng anh? Nghĩ đến đây thì anh liền lạnh giọng, nói:
- Nói, cô ấy mua cái gì.
- Phu nhân... Phu nhân mua hai... À không, là bốn thanh niên trẻ tuổi ạ!
#Yu~