Dương Ngọc Trinh: dạ thưa bác bác xử cô ta như thế nào vậy bác.
Huỳnh Ngọc Trinh: xử lí như thế nào cô nói cho tôi nghe xem sao.
Dương Ngọc Trinh: giống như bác có địa vị chỉ cần loại cô ta đi là con sẽ là con dâu của bác là được.
Huỳnh Ngọc Trinh: cô tắt máy đi cô qua nhà tôi nói rõ cho tôi nghe là được.
Dương Ngọc Trinh: dạ thưa bác.
Huỳnh Ngọc Trinh: alo con gái qua căn biệt thự mẹ hỏi xíu được không.
Trần Phan Nhi:*lần đầu tiên mẹ mới nói nhỏ nhẹ với mình đấy không biết có chuyện gì nữa không trời* vậy mẹ nói qua chuyện trong điện thoại cũng được.
Huỳnh Ngọc Trinh: mẹ cần nói chuyện trực tiếp.
Trần Phan Nhi: được rồi mẹ chờ con xíu con sẽ qua liền *không biết bà ta lại định mưu kế gì nữa đây*.
Quản gia: chào nhị tiểu thư bà chủ đang đợi người ở trong phòng.
Trần Phan Nhi: được rồi tôi biết rồi con chào mẹ mẹ muốn gặp con có chuyện gì vậy.
Huỳnh Ngọc Trinh: con hãy nói cho ta biết con bé hảo hảo là bạn thân con có lai lịch như thế nào.
Trần Phan Nhi: mẹ biết làm gì lúc trước mẹ uy hiếp cô ấy rồi đừng có nước làm tới nha mẹ
Huỳnh Ngọc Trinh: con lại nói mẹ như thế nào sao vì một đứa con gái mà hai anh em con lại phản mẹ sao.
Trần Phan Nhi: con không muốn nói nhiều với mẹ mẹ kêu con quay về nhà để mẹ nói vụ cô ấy sao
Huỳnh Ngọc Trinh: đương nhiên ta cũng phải biết lai lịch của cô ta rồi
Trần Phan Nhi: con xin lỗi mẹ con điều này khó nói lắm
Huỳnh Ngọc Trinh: lẽ lai lịch của cô ta kinh khủng sao lớn hơn ta sao chỉ là một con gái quê mùa thì lai lịch có vụ lớn hơn ta sao.
Trần Phan Nhi: mẹ nói đàng hoàng lại mẹ nếu mà con cũng chấp nhận chứ anh hai cũng vậy con bé là con gái ruôt của cô ấy tại sao mẹ cứ tìm cách chia rẽ chuyện tình cảm của anh hai làm gì mẹ được lợi ích gì hay không mẹ cũng nên suy nghĩ và cảm nghĩ của anh hai đi.
Huỳnh Ngọc Trinh: thì đó là lợi ích của anh hai con thôi.
Trần Phan Nhi: lợi ích sao chỉ có thể mẹ nghĩ như vậy thôi chứ trong lòng anh hai thì không nghĩ như vậy mẹ suốt ngày sắp đặt cuộc hôn nhân của anh hai làm gì dù mẹ kêu anh ấy xem mắt chục lần anh ấy nghe lời mẹ chưa bao giờ mẹ chưa cảm nghĩ anh ấy hay sao con nói như vậy mẹ suy nghĩ lại những gì con nói con cô dương tiểu thư mẹ nói với cô ta đừng quấn quýt anh hai con nữa dù sao anh hai con cũng có gia đình rồi, con về trước đây cáo từ mẹ.
Huỳnh Ngọc Trinh: vậy thì đi đi.
Trần Phan Nhi: cảm ơn mẹ nha.
Huỳnh Ngọc Trinh: ta thật nhức đầu quá trinh à con ra đi sao con nói con có kế hoạch như thế nào nói cho ta nghe đi.
Dương Ngọc Trinh: chúng ta bắt cóc con trai của cô ta đi bác.
Huỳnh Ngọc Trinh: nhưng nó là cháu trai của ta mà
Dương Ngọc Trinh: chúng ta chỉ hù dọa thôi để cô ta buông tay anh ấy để có thể dễ dàng đuổi cô ta đi và sau đó bác kéo con trai của cô ta lại để cô ta mất trắng bác có thêm đứa cháu còn cô có thêm đứa cháu trai chúng ta sẽ có lợi hơn.
Huỳnh Ngọc Trinh: đúng rồi con nói đúng lắm ta sẽ có lợi hơn
Dương Ngọc Trinh: *bắt cóc cô ta xong mình giết chết cháu của bà ta anh ấy sẽ là của mình vĩnh viễn không ai cản bước được mình chỉ lợi dụng bà ta thôi đồ ngu*
Huỳnh Ngọc Trinh: vậy thì chúng ta bắt đầu kế hoạch thôi.
Dương Ngọc Trinh: vâng bác.