Huỳnh Ngọc Trinh: nhi à hôm nay tôi về nước tôi gặp bà được không
Trùng Nhi: ngọc trinh cậu mới về nước sao không gặp tớ cậu về hồi nào vậy
Huỳnh Ngọc Trinh: tớ mới về hồi hôm qua tớ gặp hai đứa nên tớ bận rộn quá tớ mới nhớ tới bà nè chồng nhà của cậu đâu, tớ cứ tưởng là cậu chuyển nhà rồi tớ gọi điện cho cậu hoài không liên lạc được nhà cậu vẫn là họ lê đúng không
Trùng Nhi: đương nhiên rồi, anh ấy có việc bận đi trước rồi cho nên có mình tớ ở nhà à hai đứa con bà hiện tại sống ở đây sao
Huỳnh Ngọc Trinh: đúng rồi mả còn hai đứa con gái của cậu thì sao
Trùng Nhi: con gái lớn của tớ ra ngoài nuôi thằng bé rồi con của con gái lớn đấy còn đứa con gái nhỏ thì lấy chồng rồi tớ chỉ lo con gái lớn thôi còn hai đứa con của cậu thì sao hiện tại làm gì có chồng có vợ chưa, xin lỗi tớ có cuộc gọi đợi tớ xíu
Huỳnh Ngọc Trinh: cậu cứ nghe máy đi
Trùng Nhi: ừm cậu đợi tớ xíu nha alo có chuyện gì vậy con gái
Tương Hảo Hảo: con về bên mẹ một hai hôm nha mẹ
Trùng Nhi: cũng được con gái nhớ dẫn thằng bé về nha mẹ cũng nhớ đứa cháu ngoại
Tương Hảo Hảo: vậy hả con về liền nha mẹ
Trùng Nhi: khoan đã con gái hôm nay mẹ có khách quan trọng cho nên chiều con về nha con gái
Tương Hảo Hảo: được thôi mẹ
Trùng Nhi: cậu định nói gì với tớ
Huỳnh Ngọc Trinh: hai đứa con của tớ thay đổi rồi thằng con trai lớn của tớ có vị hôn thê không chịu cưới
Trùng Nhi: tớ nghe cậu nói là con trai có con rồi hiện tại thằng bé tớ thấy phát triển sự nghiệp cũng khá tốt mà
Huỳnh Ngọc Trinh: đúng là khá tốt nhưng mà hiện tại hồi đó nghe lời tớ có một cô gái khiến tớ không có cách nào để cô ta đi
Trùng Nhi: nhưng mà cô ta là ai khiến con trai của cậu không nghe lời cậu chứ
Huỳnh Ngọc Trinh: nó khiến đứa con gái tớ yêu thương nhất giờ quay lại với tớ bởi vì cô gái đó cô ta là mẹ của đứa cháu gái tớ hiện tại gia cảnh của cô ta không xứng đáng con trai của tớ
Trùng Nhi: chắc cậu tìm vị hôn thê cho cậu đúng không chắc con gái lớn của tớ không có cửa với cậu rồi
Huỳnh Ngọc Trinh: chúng ta có thể trở thành xui gia mà
Trùng Nhi: cậu còn nhớ kĩ quá ta được rồi tớ tin tưởng cậu mà vậy cô gái đó đã khiến hai đứa con của cậu thuyết phục sao riêng cậu không được đúng không vậy cô con gái đó tên gì vậy
Huỳnh Ngọc Trinh: người con gái mà tớ vẫn không muốn nhìn mặt cô ta nữa hình như là tương tiểu thư tương hảo hảo hay sao
*Cú sốc bất ngờ chính là đứa con gái lớn của bà*
Huỳnh Ngọc Trinh: cậu ổn không cậu nghe tên sốc quá à
Trùng Nhi: chắc vậy cậu nói là cô gái đó là mẹ của cháu gái cậu sao
Huỳnh Ngọc Trinh: đúng là vậy tớ kêu cô ta khó tránh rút lui
Trùng Nhi: cậu cũng bá đạo thiệt đấy
Huỳnh Ngọc Trinh: nhưng mà chỉ có con gái của cậu mới xứng đáng với con trai của tớ thôi
Trùng Nhi: đúng rồi *suy nghĩ* nếu mình nói với cậu ta con bé là đứa con gái của mình thì sao chắc mình phải tìm hiểu lại mới được
Huỳnh Ngọc Trinh: đúng rồi tớ đặt chuyến bay xong nhớ kêu con của cậu gặp tớ nha mấy năm rồi tớ cũng nhớ con dâu tương lai của tớ lắm
Trùng Nhi: được thôi cậu nhớ đi đường cẩn thận nha *suy nghĩ* chuyện này rốt cuộc ra sao chứ tại sao lại như vậy, hảo hảo con về chưa
Tương Hảo Hảo: con đang trên đường về
*Trước khi trở về*
Tương Hảo Hảo: tôi có thể đem hai đứa con về nhà mẹ được không
Trần Phan Trường: tôi muốn cô trả lời nãy mẹ tôi hỏi có làm khó cô
Tương Hảo Hảo: mẹ của anh muốn tôi rời xa anh đấy tôi nói là nếu anh cho tôi đi tôi có thể đi cũng được
Trần Phan Trường: em muốn rời xa tôi đến vậy sao hảo hảo *suy nghĩ* nêu em là cô gái đó thì biết mấy
Tương Hảo Hảo: vậy tôi muốn đem hai đứa về bên mẹ của tôi một hai ngày
Trần Phan Trường: cô càng ngày càng gan đấy ra lệnh cho tôi hảo hảo tôi muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi
Tương Hảo Hảo: nhưng có khác gì anh muốn đấu với mẹ của anh đâu với lại anh có vị hôn thê là nhà họ lê chứ không phải tôi
Trần Phan Trường: cô không cần quan tâm đến chuyện của mẹ tôi nói chỉ cần cô là mẹ của hai đứa nhỏ là đủ rồi em nói như vậy là em muốn rời xa tôi nhanh như vậy để có thể tiến tới cái tên hoàng huy sao hảo hảo tôi chán cô xong tôi mới thả cô ra cô hãy hiểu điều đó nếu em đồng ý tôi sẽ cho em qua bên nhà mẹ em mấy ngày cũng được
Tương Hảo Hảo: nhưng mà tại sao lại là tôi
Trần Phan Trường: tại vì cô là mẹ của hai đứa nhỏ với là vợ của tôi theo danh nghĩa
Tương Hảo Hảo: chẳng lẽ anh thích tôi hay sao
Trần Phan Trường: thích sao cô nghĩ nhiều rồi đó nếu cô đồng ý chuyện đó thì tôi cho cô đi cô lựa chọn nhanh lên
Tương Hảo Hảo: tôi đồng ý *suy nghĩ* tại sao anh lại muốn tôi chứ tôi thấy anh ta ngắm cô gái đó rốt cuộc cô gái đó là ai chứ, tôi dẫn hai đứa nhỏ về đây
Trần Phan Trường: mỹ hảo rốt cuộc em ở đâu sao em lại rời đi chứ
Trương Ngọc: chủ tịch phu nhân gọi ngài
Trần Phan Trường: được rồi đưa điện thoại cho tôi có chuyện gì vậy mẹ
Huỳnh Ngọc Trinh: con trai à con bé nhà họ lê lê thị mỹ hảo đại tiểu thư còn sống
Trần Phan Trường: mẹ nói thiệt sao mẹ
Huỳnh Ngọc Trinh: đúng rồi con trai nhưng con bé hiện tại có con trai con có chấp nhận cuộc hôn nhân này không ta muốn con bỏ tương tiểu thư cho mẹ
Trần Phan Trường: mẹ để con suy nghĩ đã không có việc gì mẹ tắt máy trước
Huỳnh Ngọc Trinh: mẹ nói chứ mẹ muốn bé mỹ hảo là con dâu của mẹ thôi
Trần Phan Trường: còn cô ta ngọc trinh thì sao chứ
Huỳnh Ngọc Trinh: mẹ tìm cách để nói với con bé còn việc bận gì thì con cứ cứ làm đi
Trần Phan Trường: vậy thôi con tắt máy đây mỹ hảo em trở lại rồi sao tại sao em không kiếm anh chứ tại anh không cứu em nên em mới vậy sao mỹ hảo