Từ sân bay trở về tiếng khói đã bay vào khói của chiếc máy bay khiến làn gió đi vào lá thì bay nhẹ nhàng như một buổi chiều sớm vậy
Tương Hiếu: đây là nơi mẹ sinh ra sao nước Việt Nam thật tuyệt vời
Tương Hảo Hảo: đúng vậy con trai của mẹ
Ở phía bên kia là một đàn ông là một tổng tài siêu bá đạo ko bao giờ gần phụ nữ tính sạch sẽ và anh đã có một đứa con gái tinh nghịch ko thích cha mình gần phụ nữ ko muốn ai làm mẹ kế của mình
Trần Phan Thảo: cha của con đâu sao con không thấy cha vậy con muốn cha cơ
Trần Phan Nhi: con đừng khóc nữa để dì gọi cha con nha
Cô em gái rất hiền hòa luôn dỗ đứa cháu tinh nghịch của mình cô ấy 22t nhưng chưa lập gia đình đôi mắt xanh dương luôn không thích phụ nữ với lại người hứa hôn với anh ruột của mình
Dương Thủy Lệ: để chị chăm con cho nha
Trần Phan Nhi: tôi không cần cháu của tôi để tôi chăm con bé cũng đâu có thích chị đâu coi chừng con bé hất đồ ăn vô người chị làm cho chiếc đầm sang quý của chị cho bây giờ
Dương Thủy Lệ: ko sao đâu chị làm được mà
Đúng rồi ha mình chưa kể người này cô ấy họ dương là người được bà nội nhà họ trần hứa hơn vì cô ấy sinh con cho nhà họ trần nhưng trà xanh mà không biết thân phận của mình ha
Tương Hiếu: mẹ ơi tới nhà ông ba ngoại chưa mẹ
Tương Hảo Hảo: để mẹ qua nhà ông bà cố nội rồi chúng ta qua nhà ông bà ngoại nha con
Tương Hiếu: dạ
Một luồng giỏi thoáng qua thành phố đã thay đổi cô ấy còn nhớ mình đã khi 18t căn nhà này đã đuổi cô ra khỏi nhà khi cô đã có thai giờ thì cô đã trở lại
Tương Hiếu: đây là nhà của mẹ hả mẹ
Tướng Hảo Hảo: không đây chỉ là nhà của bà nội của mẹ thôi tí nữa chúng ta về nhà nhớ nghe lời mẹ nói nha phải vâng lễ với ông bà bác nha
Tương Hiếu:dạ con biết rồi mẹ
Thư ký: mời tiểu thư xuống xe
Tương Hào: ai tới nhà chúng ta vậy xe còn sang nữa nha
Tương Thủy: ngon nha cha
Bước xuống nhà họ tương ngơ ngác nhìn cô ko ngớt trong ánh mắt của họ nhìn vào sự trang trọng của cô
Tương Dũng: hảo hảo con trở về rồi hả thằng bé này là con của con sao
Tương Hảo Hảo: dạ đúng rồi bác con dẫn bé con đến chỗ thờ của ông bà nội xin lỗi ạ
Tương Dũng: ừm con để ta đốt nhang đèn để con thắp
Tương Hảo Hảo: dạ bác
Trong mùi nhang khói cô nhớ lại chuyện mà bà mình đuổi mình ra khỏi nhà cô xúc động và muốn khóc nhưng nước mắt của cô không kiềm lại cô tự hỏi sao bà không đợi mình quay lại để được bà kể chuyện nghe cho mình hồi nhỏ
Tương Hiếu: mẹ ơi đừng khóc nữa nha
Tương Hảo Hảo: mẹ xin lỗi con nha làm cho con lo lắng cho mẹ rồi
Tương Dũng: thôi con đừng có khóc nữa bà cũng mắt rồi trên trời
Tương Hảo Hảo: đúng rồi bác sáu năm qua bác sống sao rồi anh chị họ đâu rồi
Tương Dũng: bác sống cũng được vẫn khỏe để thấy con là được rồi hai đứa thì một thằng thì lấy vợ mà chưa có cháu cho bác bồng nữa còn đứa còn lại thì có người yêu rồi vẫn chưa muốn cưới đúng là ba mẹ con có phúc mà có đứa cháu rồi
Tương Hiếu: mẹ ơi ông bác đang nói với mẹ đấy
Tương Dũng: thôi chuyện đã qua rồi con đừng có nghĩ trong đầu làm gì cho nó mệt con đã về nước rồi hay là chúng ta ăn bữa tiệc linh đình đi
Tương Hảo Hảo: dạ bác
Tương Ngọc: bữa tiệc linh đình sao