Vĩ thanh
Khoảng cách nhà mẹ ruột ngày càng gần, Khúc Thiến tin đập càng lúc càng kịch liệt, giống như từ trong lồng ngực nhảy xổ ra ngoài, khiến cô hô hấp càng trở nên không thuận.
Mặc dù thường nghe người ta nói bốn chữ "Gần hương tình e sợ", nhưng đến khi tự mình thể nghiệm cảm giác, cô mới biết những chữ đơn giản này, khiến người ta mang áp lực cỡ nào lớn, lớn đến mức cô cơ hồ sắp chịu không nổi.
"Thả lỏng một chút, hít sâu." Một bản tay lớn, nhẹ nhàng nắm chặt hai nắm đấm của cô, như muốn truyền sức mạnh cho cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn lão công, khuôn mặt tái nhợt, suy yếu mỉm cười."Em không sao."
"Với anh, em không cần phải nói dối." Tiêu Tư đau lòng khẽ vuốt gò má tái nhợt của cô.
Cô lần nữa mỉm cười với anh, sau đó cúi xuống trầm mặc, thấp giọng đem sợ hãi trong lòng nói cho anh biết.
"Em thật lo lắng, bây giờ ba mẹ vẫn không chịu tha thứ cho em, vẫn không muốn nhìn mặt em."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu quả thật như vậy, đến lúc đó chúng ta hãy tính tiếp." Anh cầm tay cô nói. "Không phải có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại sao? Chỉ cần chúng ta thật lòng cầu xin tha thứ, anh nghĩ ba mẹ em nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta, tiếp nhận chúng ta. Nếu như thế còn không được, lần tới em với anh liền mang theo bọn nhỏ theo cùng, nhìn thấy ba đứa cháu ngoại, cháu trai, cháu gái đáng yêu như vậy, anh nghĩ ba mẹ bao nhiêu cứng rắn cũng trở nên mềm yếu mà thôi."
Nói xong, anh đột nhiên nhíu mày nhìn cô, sau lại đổi giọng cười hì hì nói: "Nếu như ba đứa nhỏ vẫn không đủ khiến ba mẹ chấp nhận, vậy sau này chúng ta sẽ sống một năm sinh một đứa, sinh đến khi ba mẹ nguyện ý tha thứ cho chúng ta, tiếp nhận chúng ta mới được."
Khúc Thiến không nhịn được bị anh trêu chọc cười, đưa tay chùy anh xuống. "Ai muốn mỗi năm sinh một đứa cho anh nha, anh cho em là heo sao."
"Em là người yêu của anh, là vợ của anh, là mẹ của các con anh, đời này kiếp này nhất định sẽ như vậy yêu em sâu đậm." Anh thâm tình mỉm cười với cô, nói với cô những từ ngữ yêu thương này ít nhất cũng đã hơn một trăm lần.
Mặc dù lời nói như vậy, cô đã nghe qua vô số lần, nhưng Khúc Thiến vẫn cảm thấy nó luôn cảm động không dứt.
Tuy rằng qua khứ mình đã từng chịu khổ, tan nát cõi lòng, thậm chí vì anh mà đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ, nhưng cô không hối hận, không bao giờ hối hận. Nếu như cô sống thêm một lần nữa, cô vẫn chọn con đường như vậy, lựa chọn anh.
"Em yêu anh." Cô nói với anh.
"Anh cũng yêu em." Anh động tâm nghiêng người hôn cúi xuống hôn cô."Tâm tình có hay không đã thả lỏng xuống một chút?"
Cô gật đầu.
"Tốt lắm, chúng ta cũng đến nơi."
Khúc Thiến sửng sốt, quay đầu nhìn ngoài cửa xe, này mới phát hiện xe của bọn họ đã ngừng lại. Nóc nhà kia từ trong trí nhớ của cô đến hiện tại vẫn không thay đổi, vẫn là gạch men sứ hồng vẫn chãi đứng trước mặt cô.
Đã bao lâu? Từ lần cô rời đi đến nay đã qua bảy năm, năm tháng, ba ngày, cô rốt cục lại về đây, về đến đây.
Cửa xe bị kéo ra, Tiêu Tư đứng ở cửa xe ngoài đối với cô khẽ mỉm cười, sau đó phong độ thân sĩ hướng cô vươn tay.
"Chuẩn bị xong chưa?" Anh hỏi cô.
Khúc Thiến hít thật sâu, cuối cùng kiên định gật đầu với anh, đưa tay nắm chặt tay anh.
"Chuẩn bị xong."
Cô xuống xe, bước chân kiên định bước cùng anh, cùng nhau hướng đại môn đi tới...