Phù Dung Vương Phi

Chương 20




Băng Nguyệt Bôn Nguyệt không lay chuyển được Lục Phù, mọi cách khuyên can không đạt được hiệu quả, phải đi xin Vô Danh giúp đỡ mà Vô Danh chỉ nhíu mày, cũng không có khuyên bảo gì, làm cho Bôn Nguyệt tức giận tới mức không thèm đếm xỉa đến hắn.

Mà đại phu nhân và thất phu nhân càng khó, Lục Phù phải mất nhiều thời gian và tâm trí mới làm cho các phu nhân đáp ứng, mà chỉ cấn hai vị phu nhân này đáp ứng cũng có thể coi như Tô gia mọi người đều đáp ứng, Lục Phù từ biệt Tô gia cùng vương phủ, khi báo cho Tiếu Nhạc biết, hắn rất hoảng sợ.

Vị vương phi nầy, hắn đoán không ra, Vương gia lệnh cho hắn ở lại kinh, vì muốn tránh cho nàng gặp những điều phiền toái không cấn thiết, hai tháng qua, nhìn bên trong vương phủ, nhìn người ra vào, vương phi cười liên tục, nói ra hàng loạt từ ngữ kỳ diệu, làm cho hắn có ảo giác, nàng căn bản không cần ai bảo hộ, vương gia không có ở đây, trước khi ra đi phân phó, dù cho vương phi có gì cần cũng tận lực thõa mãn, nhưng chuyện nầy không phải tầm thường.

Hắn khó xử đứng lên, lúc vương gia cùng quận chúa mến nhau, hắn chỉ nói quận chúa đối với vương gia có ý nghĩa sâu nặng, sau khi lầm kiệu hoa, hắn thấy vương gia làm bộ đối với vương phi như nhìn không thấy, nhưng lại lệnh hắn bảo hộ…hắn thật buồn bực.

“Tiếu Nhạc, thật cảm thấy khó xử sao?” Lục Phù cười, tiếng cười tràn ra đôi môi đỏ mọng, như nước ở thanh tuyền trong núi chảy róc rách, thanh âm thoải mái, miệng nàng cười càng giống như Tây thi tái thế.

Hắn dừng một chút, trải qua hai tháng ở chung, hắn biết vị vương phi nầy có thể thương lương được, nàng tươi cười ấm áp làm cho người ta cảm giác thoải mái, hãy nhìn nàng cùng người khác đàm phán, dù trong lúc đang cười nhưng giải quyết rất dứt khoát, cuối cùng toàn bộ đều theo ý nàng, toàn bộ không sai biệt, mặc kệ quá trình có như thế nào, kết quả cũng là như nàng mong muốn.

Hắn dừng lại suy nghĩ, cung kính cúi đầu “ Vương phi nếu muốn đi Bình thành chúc thọ, có thể được bất quá phải để hộ vệ của vương phủ đi theo, nếu không trên đường có việc gì xảy ra ngoài ý muốn, mạt tướng khó có thể giao phó với vương gia.”

“Một khi đã như vậy, làm phiền tướng quân” Lục Phù cười khẽ, đi vào Tây sương, để lại Tiếu Nhạc với một vẻ mặt khó xử cùng đau khổ, đi vô trong chuẩn bị.

Sáng sớm hôm sau, xe ngựa của Sở vương phủ ra kinh thành, đi theo có Băng Nguyệt, Bôn Nguyệt cùng Vô Danh, còn có Tiếu Nhạc mang theo trăm tên hộ vệ của vương phủ. Xếp thành một hàng hướng về phía Hà nam khởi hành. Dọc theo đường đi, hoàng trần cuồn cuộn, khinh sa tung bay, trong xe ngưa hoa lệ gió mát lạnh người, vào đầu hạ không khí không phải là quá nóng bức, lại có gió nhè nhẹ, tiếng động của bánh xe ngựa như không thể quay về.

Lục Phù rất ít ngắm cảnh, mặc dù nàng chưởng quản cuộc sống thương vụ của Tô gia trong mấy năm qua, nếu muốn đi xa, từ trước đến nay sẽ phái người đi ra ngoài, nàng ít rời kinh thành, mà Băng Nguyệt Bôn Nguyệt hàng năm theo bên người nàng cũng rất hiếm ra kinh. Các nàng rất cao hứng, dọc đường ríu rít nói cười liên tục, Lục Phù đội khi cũng xen vào mấy câu, cũng thuận tiện ngắm cảnh.

Mà ở bên ngoài xe ngựa, Vô Danh theo sát bên phải, mặt không thay đổi, bên trái là Tiếu Nhạc hắn chỉ nghĩ nàng là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng nơi phú quý không biết nỗi khổ của nhân gian, cho nên có thể cười hồn nhiên ấm lòng người như thế.

Lục Phù ra kinh, vẫn giữ thói quen mang khăn che mặt, ra khỏi kinh, tòa thành thứ nhất họ gặp là Hoa thành, bọn họ đông người khí thế lớn không khỏi kinh động quan phủ, tri phủ biết nàng là Sở vương phi, dẫn theo quan viên dưới tay đến thỉnh an, cũng mở yến tiệc tiếp đãi nàng. Lục Phù trước nay không thích những thứ nấy, mà Tiếu Nhạc nói, hiện giờ nàng là Sở vương phi đại diện cho Sở vương, không thể không đến dự. Vì để giữ gìn hư danh vương phi nầy tuy nói nàng có ý muốn không đi nhưng rồi cũng từ bỏ ý định đó

Tiệc tối nhàm chán làm nang muốn buồn ngủ, trong lúc quan yến, không ít quan viên mang thê thiếp của nhà mình đến, đưa lên vàng bạc châu báo, đơn giản chính là muốn hối lộ nàng, lấy lòng nàng, dù sao nàng cũng có thân phận tôn quý. Lục Phù bị vây ở trong, phảng phất ở chóp mủi của nàng là son môi nồng đâm của các thê thiếp của đám quan lại, khó chiu phi thường. Mà kinh sư danh phù dung lan ra, không ít quan viên dùng ánh mắt làm càn lưu chuyển trên người nàng, có người còn muợn cớ say rượu muốn cởi sa che mặt của nàng ra. Lục Phù tức giận mà phát tát không được, vương phi nầy chỉ là hư danh, giữ gìn thiệt là mệt, yến hội dối trá nầy nhưng nàng phải gắng chịu…

Khi nàng tiếp nhận một đống lễ vật từ đám quan lại, Tiếu Nhạc cố ý nhìn, Lục Phù khẽ cười một tiếng cũng không tỏ thái độ, phân phó hắn đem đi theo đội ngũ trở thành bộ dáng của thương đội, nếu qua mỗi thành trấn đều có loại câỵ thế như thế nầy, nàng không thể chịu nổi, Tiếu Nhạc cũng đồng ý, hắn hướng tới các quan làm cho họ đón chào, mà nàng laị nhận lễ của người ta sẽ làm ảnh hưởng đến uy danh của Sở vương

Lục Phù làm cho Tiếu Nhạc tìm một số quần áo, cả đội được đổi tên thành một thương đội đi mua bán vải vóc. Quả thực dọc đường đi ít người biết đến, đội ngũ đi hơn một tháng, dần dần đi vào vùng phụ cận của thành Hà nam.

Mặc dù cách Hà nam còn có một khỏang cách, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng không khí áp bức, chỗ nấy là trấn rất nhỏ, tất cả mọi thứ đều thay đổi, ngay cả mảnh đất phồn hoa người ở cũng thưa thớt, đi hơn nửa tháng nữa là có thể đến Bình thành, nếu trực diện mà đi hơi thở cực nóng khó chịu.

Trời đã về chiều, trấn nhỏ càng có vẻ thê lương hoang vắng, như trấn nhỏ ở biên cương, le loi rải rác có mấy ngươi qua đường có thể là do hậu quả của ôn dịch, hiên giờ thương đội không theo hướng Hà nam mà đi, hiện giờ Hà nam là điểm khó có thể tiến vào….