Phù Dung Vương Phi

Chương 13




Quang Vinh vương nói được làm được, một ngày sau cuộc gặp gỡ ở Phong ba đình, Quang Vinh vương dẫn một đội thị vệ, chậm rãi mang theo sính lễ đến Tô phủ, gồm trân châu và ngọc lưu ly, vải vóc lụa là, đồ cổ cùng da điêu quý hiếm, Nam hải minh châu…Đủ loại châu báu làm cho Tô Hoài Nhơn cùng 9 vị phu nhân há hốc mồm gọi thuộc hạ mang vào Tô phủ đaị sảnh.

18 rương đựng đầy đồ cưới, toàn là trân bảo hiếm thấy để đầy đại sảnh, vàng xanh rực rỡ chói mắt, sánh rọi cả một vùng.

Dù cho dáng vẻ đường đường nhưng cho tới nay Quang Vinh vương cũng chỉ có hai người sườn phi, không lập chính phi, hôm nay cầu thân thiên kim của Tô phủ làm chính phi, chẳng những làm cho mọi người ở kinh thành kinh ngạc mà ngay cả người nhà của Tô phủ cũng cảm giác ngoài ý muốn. Nữ tử bình dân chỉ trong một đêm quyền quý phúc lộc viên mãn. Bà mối một bên phát huy ba tấc lưỡi (tài ăn nói), đem Quang Vinh vương trở thành đấng lang quân tốt nhất trong thiên hạ.

Lục Phù cười khẽ không nói, vốn tưởng rằng hắn mang thánh chỉ mà đến, lấy quyền áp chế người, không nghĩ tới hắn dẫn theo bà mối tới tận cửa làm mai, Lục Phù không thể không nói hắn cho nàng mặt mũi, về phần hắn trong một đêm làm sao có thể thuyết phục người trong hoàng thất lấy nàng một dân nữ làm vợ, nàng không thể nào biết được. Mà trong suy nghĩ của Quang Vinh vương, nàng là người có trí tuệ như thế, nếu có thể lấy lòng, tương lai cũng có chỗ dùng.

Người cầu thân là hoàng thân quốc thích, lại là nhi tử của đương kim thánh thượng, vinh hoa phú quý không cần phải nói, Tô phủ là nhà bình dân không thể đắc tội với một nhân vật như thế. Viêc hôn nhân được Lục Phù đồng ý coi như đã định xong, hoàn toàn không để ý đến phần đông các phu nhân đang nhăn mặt nhíu mày.

Quang Vinh vương một mặt nói, hôm trước hắn mới gặp thiên kim của Tô phủ, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, đem lòng ngưỡng mộ, liền lập tức đăng môn làm mai. Nhưng theo truyền thuyết trong thành, Quang Vinh vương ngưỡng mộ Vân Uyển Phù không được, nên đành lấy người cũng nổi danh như Vân Uyển Phù là Tô Lục Phù, còn lựa chọn lập gia đình cùng ngày, coi như là thị uy.

Việc hôn nhân truyền ra, mỗi người bàn tán xôn xao hỗn loạn. Không ít người vì Tô Lục Phù mà bênh vực kẻ yếu, cho rằng Quang Vinh vương lấy quyền thế cường thú dân nữ, để bồi thường nguyện vọng lấy Vân Uyển Phù đã bị thất bại.

Mà lúc sau, lời đồn đãi phát tán một đôi rất xứng đôi, Quang Vinh vương cùng Lục Phù ước hẹn, nam cưng chiều vạn phần, nữ cười duyên quyến luyến, hai người ước hẹn cùng đi tham quan vào ngày 7-1 âm lịch, hoặc là ngao du vùng ngoại ô đồng nội, hoặc tham quan đường lớn Phương hoàng.

Vì thế kinh thành lại truyền rằng Quang Vinh vương cưng chiều thê tử hàng vạn hàng nghìn lần, hai người minh ước là một đôi thần tiên quyến lữ, trong lúc nhất thời, mọi người tràn ngập chờ mong ngày hôn lễ vào ngày 16 tháng tư. Kinh thành hai đóa phù dung, đều có nơi đi về, ân ái vạn lần, tài tử giai nhân, anh hùng mỹ nhân, nhân gian tuyệt phối bất quá cũng chỉ được như thế.

Hai đóa phù dung, hôn lễ vào 16 tháng tư, là đề tài trà dư tửu hậu được nói đến nhiều nhất ở kinh thành, nhất thời ở trong cùng ngõ hẻm mọi người đều rõ. Mà trong Tây uyển của Tô phủ, nữ nhân làm chủ, người nam nhân duy nhất bị cho ra ngoài cửa, phải cùng Vô danh mắt to trừng mắt nhỏ, Vô danh mặc dù không nói gì nhưng đứng chắn ở ngoài cửa không cho Tô Hoài Nhơn vào.

Mà bên trong nội thất, 9 vị phu nhân đứng chật ních, Lục Phù nằm ở trên ghế đệm, nghe các mẫu thân mỗi người một câu thảo luận về lời nói của người kinh thành, Lục Phù cười mà không nói, nước trà xanh ở một bên lượn lờ khói trắng bay lên, hương trà tràn ngập trong mũi, mang theo mùi đàn hương thơm ngát, có một phen tình thú khác.

“Nữ nhi, ngươi không cần phải luôn cười, cửa vào cung đình thâm sâu như biển, có vào không có ra, ngươi hiểu rõ rồi chứ?” Tô phu nhân cũng là chính thất kéo kéo tay của nàng, ánh mắt tràn đầy lo lắng, việc hôn nhân ngoài ý muốn này làm bà mơ hồ bất an, rồi lại không thể nói rõ là vì cái gì, chỉ cảm thấy được nữ nhi có việc giấu bà.

“Đúng vậy, nữ nhi bảo bối, Quang Vinh vương kia mặt mũi đào hoa, môi lại mỏng, vừa thấy chình là bạc tình lang, ngươi như thế nào hồ đồ a, như vậy tự bạc đãi thân mình…?” Bát phu nhân tươi đẹp như đào lý, năm đó là giang hồ hào sảng nữ nhân, gả cho Tô Hoài Nhơn, tính tình vẫn như cũ thích thẳng thắn chân thật, đối với Lục Phù thương như mạng, vừa như muội vừa như nữ nhi.

“Bát nương, phụ thân năm đó chẳng phải cũng là bạc tình lang sao? Các người giờ không phải ở chung còn thân hơn tỷ muội sao?” Lục Phù nói cười trêu ghẹo. Lục phu nhân thông minh thanh tú, nói thẳng “Nữ nhi, Quang Vinh vương này ngưỡng mộ Vân gia quận chúa không phải chuyện một sớm một chiều, sao có thể đột nhiên thay đổi lại coi trọng ngươi, có phải hay không có vấn đề gì?”

Lục Phù cười tràn ra đôi môi đỏ mọng, một tay phẹ phẩy la quần, phong thái động lòng người, mặt tựa hoa đào, thanh âm kiều mỵ “Lục nương, Phù nhi không đủ mê người sao?”

Các phu nhân phì cười, nếu nữ tử trước mắt không đủ mê người, nữ tử thiên hạ ai dám nói mình là mỹ nhân, cử chỉ trong lúc đó xinh đẹp quyến rũ, ngay cả Tây Thi sống lại cũng cảm thấy không bằng…Vương Tường so với nàng cũng chịu thua ba phần, vẻ đẹp trong thiên hạ, có ai có thể tranh với nàng?

“Chúng ta mấy người già chỉ lo lắng ngươi ở vương phủ chịu uỷ khuất thôi”. Nhị phu nhân nhíu mi, hình như có trách cứ, lại như không tha, thanh âm nhỏ nhất.

“Nếu ngươi thật không muốn, chúng ta rời khỏi kinh thành, Quang Vinh vương chó má đó, ta mặc kệ.” Ngũ phu nhân vung ống tay áo lên, một đạo kim màu tím xuất ra, vừa nói đã có mấy vị phu nhân khác gật đầu đồng ý.

Bổn Nguyệt Băng Nguyệt đứng hầu một bên buồn cười nhìn các phu nhân vây quanh Lục Phù, tươi cười phát ra kiều diễm “Ngũ nương, thiên hạ tất cả đều là vương thổ, chúng ta có thể chay trốn tới nơi nào?” Lục Phù bỗng nhiên đứng dậy, quét mắt nhìn 9 vị mẫu thân thương yêu nàng đến tận xương tuỷ, hé ra nụ cười hồn nhiên “Các vị mẫu thân yên tâm đi, Phù nhi tự biết chiếu cố chính mình, long đầm hổ huyệt thật sự không nằm trong Quang Vinh vương phủ…”

Chín vị phu nhân nhìn nhau, không hiểu rõ ý tứ của nàng, thất phu nhân, bình thường không ưu tư, là một người ít nói, năm đó Tô Hoài Nhơn có ơn cứu mạng đối với bà, đối với nữ nhi duy nhất của ông, bà cũng đau lòng, nhe nhàng chậm chạp mở miệng, “Phù nhi, ngươi gả qua đó là có ý gì?”

Lục Phù vẫn nói cười như trước, “Các vị mẫu thân,chuyện nên làm thì làm, cùng việc con xuất giá cũng không cản trở, Bổn Nguyệt cùng Băng Nguyêt sẽ liên hệ các người, con không ở đây, còn phải nhờ thất nương, các mẫu thân nên nghe theo sự an bài của thất nương, có thể chứ?”

Các phu nhân gật gật đầu, thất phu nhân cũng không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng xẹt qua một thoáng ưu tư, cùng đai phu nhân liếc nhau, bất đắc dĩ mím môi, mặt khác vài vị phu nhân như trước líu lo bên Lục Phù, nói những chuyện thành thân cần chú ý, tam phu nhân thần thần bí bí lấy ra một quyển sách, cười đen tối đưa cho Lục Phù, cười khẽ “Quyển sách này là khi tam nương lập gia đình, nương của ta tặng làm đồ cưới cho ta, hiện tại ta giao lại cho nữ nhi bảo bối, trước khi thành thân phải nghiên cứu cho tốt, hiểu chưa?”

Mặc khác các phu nhân cùng cười hắc hắc, ngay cả thất phu nhân cũng cười, Lục Phù mắt hạnh nhìn thoáng qua trên bìa sách, nhìn có vẻ cũ, bìa mặt rách một góc. Mở ra trang thứ nhất, Lục Phù dung nhan xinh đẹp trong nháy mắt đỏ bừng, hồng tới hai bên tai, khuôn mặt luôn tươi cười đông cứng hai giây, Bổn Nguyệt rất tò mò, nhìn qua, hét lên một tiếng, dậm chân hô to “Tam phu nhân, người như thế nào….lại …lấy thứ đó cho tiểu thư…”

Trang giấy màu vàng trên mặt là một đôi nam nữ trần trụi giao hợp xuân đồ, người hoạ sĩ có thể diễn đạt vẻ hưởng thụ của nữ tử không thể nghi ngờ, đúng là đông cung đồ. Lục Phù nhẹ nhàng khép lại, quét mắt nhìn các vị phu nhân đang cười đen tối, giống như trách cứ lại giống như làm nũng “Các mẫu thân vì nữ nhi mà lo lắng, ngay cả cái này cũng đưa ra sao?”

Đại phu nhân cười khẽ, ngồi gần lại nắm bả vai nàng, cưng chiều chỉ chỉ mũi của nàng “Sớm hay muộn cũng phải biết, vì làm phụ nữ thì đều phải như vậy”

Trong lúc Lục Phù đỏ bừng sắc mặt, Tây uyển truyền ra một trận cười vang, những giọng cười khúc khích bay ra cả kinh uyển lý, bay liệng lên trời xanh, trong khung cảnh ấm áp đó, Lục Phù vô thanh vô tức khẽ rơi một giọt lệ xuống bàn tay trắng nõn, không để lại dấu vết, rất nhanh lại bị gió thối bay đi.