Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 43: Chua xót




Tuy trong lòng Phù Dung nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn phải nói vài lời lịch sự là cảm ơn Minh Khanh đã cứu cô. Có điều Minh Khanh lại nói:

- Cô hãy cảm ơn vì Hoàng Quân đã yêu cô đi.

Phù Dung: "..."

Anh ta muốn mượn điều này để cô lấy Hoàng Quân sao? Mơ đi!

Phù Dung bèn lên tiếng:

- Tuy rằng anh cứu tôi một mạng nhưng mà tôi cũng sẽ không đem hạnh phúc cả đời mình ra để trả đâu. Cho nên tôi cũng sẽ không vì vậy mà lấy Hoàng Quân.

||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||

Minh Khanh nhìn vào ánh mắt không cảm xúc của cô một lúc như muốn thông qua ánh mắt nhìn vào suy nghĩ của cô. Một lúc sau, anh ta nói:

- Tôi tự hỏi một cô gái xấu xí như cô được một người con trai xuất sắc như Hoàng Quân theo đuổi, đáng ra phải vui như mở hội mới phải. Vậy mà cô còn làm giá. Không lẽ cô không sợ ế hay sao?

Phù Dung cũng không tức giận trước những lời nói khích của anh ta. Đối với cô mà nói, lời nói nếu mình không để trong lòng thì nó cũng chỉ là một câu chuyện thời tiết. Cho nên, Phù Dung thản nhiên đáp:

- Đúng vậy! Tôi không sợ ế, hơn nữa tôi lại càng muốn ế. Bởi vì.. tôi cũng giống như anh. Chồng, chỉ là người ngoài.

Đây chính là cô dùng lời của anh ta mà đáp trả lại anh ta. Nhưng mà suy đi nghĩ lại thì suy nghĩ của Minh Khanh cũng rất hay. Chồng vợ đúng là người dưng mà. Ly hôn rồi thì cũng chỉ là kẻ lạ người xa.

Có điều, câu nói của Phù Dung lại làm Minh Khanh chấn động. Cũng không biết anh ta suy nghĩ cái gì mà ánh mắt lại trở nên vô thần.

Phù Dung cũng chẳng thèm quan tâm. Cô cũng mặc kệ anh ta có nghe hay không, mở miệng nói:

- Tôi đã gọi cho Hoàng Quân rồi. Đợi lát nữa anh ta đến sẽ đưa anh về nhà..

Bất chợt một tiếng gọi vang lên:



- Phù Dung..

Chính là Hoàng Quân!

Hoàng Quân nhận được điện thoại của cô thì tức tốc chạy đến ngay. Nhưng cũng không phải là lo cho Minh Khanh mà là lo cho Phù Dung.

Hắn vừa bước vào đã chạy đến bên Phù Dung, lo lắng hỏi:

- Em có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Sao lại bị tai nạn vậy?

Vừa hỏi hắn còn vừa dùng ánh mắt nhìn Phù Dung từ trên xuống dưới xem xem cô có bị làm sao không.

Phù Dung và Minh Khanh: "..."

Người bị thương là Minh Khanh có được không? Công nhận Minh Khanh có đứa em trai mát dạ ghê! Vì gái quên anh.

Nhưng mà, do Phù Dung và Minh Khanh đều không biết Hoàng Quân là Quang Thịnh nên mới cho rằng hắn như vậy thôi.

Phù Dung mới lên tiếng:

- Người bị thương là anh của anh kìa. Tôi may nhờ anh ta cứu nên mới không sao.

Phù Dung cũng thành thật đem tình huống lúc đó kể lại cho Hoàng Quân nghe. Nghe xong, hắn toát cả mồ hôi hột nhưng cũng thầm thờ phào nhẹ nhõm. Cũng may mà Phù Dung không sao, nếu cô lại có mệnh hệ gì nữa thì hắn cũng không biết phải làm sao.

Sau đó, Hoàng Quân nhìn sang Minh Khanh, thái độ chân thành nói:

- Cảm ơn anh đã liều mạng cứu Phù Dung.

Minh Khanh xua tay nói:

- Cô ta cũng chưa là vợ em. Cho nên em cũng không cần phải thay cô ta cảm ơn.

Ý anh ta là gì đây? Vẫn còn muốn dùng ơn cứu mạng mà bắt cô làm vợ Hoàng Quân sao?



Chỉ là Phù Dung cũng không có lên tiếng nói cái gì. Cô cũng mặc kệ anh ta đang nói cái gì. Bèn nói với Hoàng Quân:

- Anh cũng đã tới rồi thì anh ở lại chăm sóc anh hai của anh đi. Tôi còn phải về nữa. Mai tôi sẽ đến nhà anh cảm ơn.

Nói rồi cô bước đi ra ngoài, Hoàng Quân rất muốn đưa cô về nhưng ngặt nỗi cũng không thể bỏ mặc Minh Khanh đang bị thương ở đây một mình được. Ai bảo hắn hiện tại đang ở trong thân xác em trai anh ta làm chi. Hơn nữa Minh Khanh cũng đã liều mạng cứu Phù Dung về tình về lý hắn chăm sóc cũng là lẽ đương nhiên.

Chỉ là, Hoàng Quân thắc mắc vì sao Minh Khanh lại có mặt ở đó kịp thời để cứu Phù Dung như vậy. Hơn nữa, Phù Dung và anh ta cũng không phải thân quen gì, tại sao anh ta phải liều mạng cứu chứ? Hay là anh ta thích Phù Dung sao?

Suy nghĩ này chợt thoáng qua làm cho Hoàng Quân khiếp sợ không thôi. Liền lạnh giọng hỏi Minh Khanh:

- Sao anh lại có mặt đúng lúc ở đó để cứu Phù Dung, hơn nữa, còn liều mạng để cứu?

Sự lạnh lùng của Hoàng Quân làm Minh Khanh rất đỗi đau lòng. Từ lúc nào mà đứa em anh ta hết mực yêu thương lại lạnh lùng với anh ta như vậy chứ.

Minh Khanh xót xa nói:

- Quân à! Nếu không phải vì em thì anh hai sẽ không theo dõi cô ta cũng sẽ không cứu cô ta. Anh chỉ còn lại mình em là người thân duy nhất trên đời. Anh biết chuyện anh làm đối với Phù Dung chị dâu em đã làm em thất vọng về anh. Nhưng quả thật, lúc đó anh cũng không còn lựa chọn. Cơ hội, cũng không phải lúc nào cũng có.

Hoàng Quân ngồi xuống bên cạnh anh ta, cúi đầu lắng nghe, cũng không nói gì. Bởi vì hắn biết, Minh Khanh quả thật rất thương đứa em này. Cũng giống như người anh Quang Hưng của hắn từng thương hắn vậy. Tuy rằng Minh Khanh rất căm thù Quang Hưng nhưng anh ta lại rất giống ông ta, đều là người anh trai tốt.

Tuy nhiên, việc Minh Khanh đối với Phù Dung, hắn vẫn không thể nào chấp nhận được.

- Nhưng Phù.. chị hai là người vô tội.. hơn nữa còn mang thai..

Hoàng Quân định gọi là Phù Dung nhưng nghĩ lại bản thân hiện tại nên vội sửa miệng.

Minh Khanh thở dài nói:

- Anh đương nhiên biết. Nhưng ai bảo người Quang Thịnh yêu lại là cô ấy làm chi. Với lại lúc đó anh cũng nghĩ, Quang Thịnh yêu Phù Dung như vậy chắc chắn sẽ không làm hại đến cô ấy. Phù Dung bên cạnh hắn mới là an toàn nhất. Chờ trả thù xong, anh lại đón cô ấy trở về. Chỉ là không ngờ..

Hoàng Quân nghe Minh Khanh nói mà trái tim như bị kim đâm, đau đớn vô cùng. Đúng vậy! Mọi chuyện đều là do hắn mà ra. Nếu hắn không yêu Phù Dung thì Minh Khanh cũng không lợi dụng cô ấy. Nếu hắn có thể kiềm chế được dục vọng không cưỡng bức Phù Dung thì có lẽ cô ấy cũng sẽ không tự sát. Chính hắn, chính hắn mới là kẻ đáng trách nhất. Hắn luôn miệng nói yêu cô nhưng lại liên tiếp làm hại cô. Hắn mới chính là kẻ xấu xa nhất chứ không phải Minh Khanh.